Bên ngoài truyền đến vô số tiếng bước chân vội vã. Trần Tuyết như kẻ mất hồn đi đến bên giường bệnh. Cô đưa tay chạm vào thân thể của anh, lạnh thân thể anh rất lạnh. Thật ra cô không biết người đang lạnh chính là bản thân mình.
Cô từng cho rằng bởi vì Trần Niệm Tuyết yêu anh, cho nên cảm xúc của cô mới bị chi phối. Nhưng cho đến giờ phút này cô mới biết, không chỉ có cô ấy mà chính bản thân cô, dù biết không thể rung động với anh nhưng vẫn không kiềm chế được lòng mình mà thích anh.
Nếu chỉ bởi vì sự xuất hiện của cô là một sai lầm ở thế giới này cô nguyện ý biến mất như chưa hề tồn tại. Cô chưa từng nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ khiến cuộc đời anh trở nên rối loạn. Bởi vì anh đã được định sẵn phải ở bên cạnh nữ chính, nhưng anh lại nhiều lần ám chỉ tình cảm của mình với cô. Thế cho nên, cho nên anh không được phép tồn tại ở thế giới này nữa ư. Dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà chỉ bằng mấy con chữ liền định đoạt mạng sống của bọn họ, dựa vào đâu chứ.
Cô mở miệng gọi tên anh, cổ họng cô có chút nghẹ, nước mắt làm nhoè đi hình ảnh người đang nằm đó. Cô nắm lấy tay anh, lòng ngón tay của mình vào ngón tay anh, 10 ngón tay đang chặt vào nhau. Cô để đầu mình áp vào lồng ngực anh, tựa như hy vọng có thể nghe được nhịp đập trái tim anh.
"Lý Cảnh Phong nếu anh còn không tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163275/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.