5 giờ chiều, giờ tan tầm.
Đây là khoảng thời gian mà bất cứ một phương tiện giao thông nào cũng đềunhăm nhe lao ra ngoài đường. Người đi vẫn cứ đi, xe chạy vẫn cứ chạy,chỉ là làn đường chạy thì giống như mớ tóc rối quấn lại thành một đốngbùi nhùi. Làn xe máy thì các xe nhỏ nối đuôi nhau chạy, thỉnh thoảng cóchiếc xe buýt tấp vào trạm đón khách, làn xe lớn thì có cảnh sát giaothông hay không thì luôn luôn trước xe lớn là 5, 6 chiếc xe máy chắnngang chắn dọc. Có chiếc còn được mười mấy cái xe máy ưu ái bu quanh 4phía, xe máy chạy lên được một đoạn mới dám nhích bánh lên.
Người dễ tính đã quen với cái khung cảnh hỗn loạn này thì không sao, gặp kẻkhó tính, còi xe lúc nào cũng vang lên ing ỏi như đang quát lớn: Lũ chúng mày tránh đường cho tao đi!
An Nhiên chốc chốc lại liếc nhìn lên cột đèn giao thông luôn dừng lại ởmàu đỏ từ 15 phút trước. Phía bên ngoài dòng xe cộ có thể nói là tắcnghẽn cục bộ. Duy chỉ có một điều an ủi nàng là người cảnh sát giaothông ngoài kia đang không ngừng vật lộn để khơi thông quãng đường.
Thật sự lúc này, nàng rất muốn có được cỗ máy phi hành ở một thế giới mànàng từng xuyên đến, nếu có nó, cái từ gọi là kẹt xe này sẽ không baogiờ xuất hiện trong cuộc đời nàng. Đôi tay đặt lên vô lăng khẽ run lên,nàng cố gắng kìm chúng lại. Nhưng không kìm nổi trái tim vẫn cứ bồn chồn không yên. 40 phút trước, Anh Khôi gọi điện cho nàng, hắn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-da-tro-lai/74214/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.