Kỳ Duyên xuất hiện, chẳng ai vui vẻ hơn tổ đạo diễn. Hồ sơ vợ chồng thật tốt trong thực tế, CP chân thật, bản thân thì mang theo cảm giác thần bí, tương tác vừa ấm vừa ngọt. Chỉ là cảm thấy một đôi này hẳn phải là đi một hồ sơ tiết mục khác mới đúng. Khi từng người trở về phòng nghỉ ngơi, Minh Triệu hỏi: “Anh nói với Tiểu Đậu Nha như thế nào?” Kỳ Duyên nhún vai, “Anh nói anh đi công tác.” “Con tin?” Kỳ Duyên nhíu mày và trái tim, “Con trai của em luôn lén nghe chúng ta nói chuyện. Buổi sáng lúc anh đi, con hỏi anh, có phải lại tới nhìn lén em hay không. Minh Triệu hé miệng cười không ngừng. Kỳ Duyên lấy ra một cái túi ni lông từ trong rương hành lí, “Con để anh mang tặng cho em.” “Cái gì hả?” Minh Triệu mở ra vừa nhìn, hẳn là một túi đồ ăn vặt “Nó xấu xa vậy mà để anh không được ăn vụng!” Kỳ Duyên hừ một tiếng. Minh Triệu bật cười, “Mặc dù con tham ăn, nhưng mà vẫn là hiểu được chia sẻ.” Kỳ Duyên nhíu mày, nhốt chặt cô từ phía sau, “Đó là đương nhiên, không thì sau này chăm sóc em trai em gái như thế nào.” Minh Triệu vội vàng nhắc nhở anh, “Máy quay ở đây.” Kỳ Duyên cong khóe miệng, “Cuối cùng để cho người có lòng biết rõ chúng ta đằm thắm bao nhiêu.” Bọn họ đưa lưng về phía màn ảnh, không nhìn thấy vẻ mặt. Giọng nói của anh trầm thấp, “Rốt cuộc có thể ôm em một cái rồi. Em biết không, vừa rồi em giới thiệu anh ở trước mặt mọi người, anh có nhiều___” Mừng rỡ như điên sao? Chồng của tôi___đều phải dễ nghe hơn bất vì một danh hiệu nào. Cô nâng đầu lên, hôn xuống cằm của anh. Làm sao cô có thể không thích người đàn ông này đây! Thực ra, Hoài Trang đã sớm chào hỏi qua với tổ chương trình, còn cố gắng chụp nhiều nghệ sĩ khác. Minh Triệu và Nguyễn tổng cũng không cần tuyên truyền quá nhiều. Đạo diễn tức muốn hung dữ, nhưng mà, chương trình này chính là điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ tham gia đầu tư. Ông có thể phản đối sao? “Yên tâm, kỹ thuật hậu kì sẽ làm hiệu quả, nếu thật sự không muốn lộ mặt chúng ta có thể đánh Mosaic* lên toàn bộ mặt Nguyễn tổng!” Đây là đạo diễn nói nhảm, sao ông có thể bỏ được. *Mosaic: Mosaic (còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm”) là một hình thức nghệ thuật trang trí - tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ Hoài Trang: “Cái kia cũng không được, bôi xấu Nguyễn tổng chúng tôi rồi, ảnh hưởng đến hình tưởng Hoa Hạ. Khi các người chụp phải tìm góc độ. Chụp gò má, bóng lưng! Đạo diễn oán thầm, Quan Công đùa giỡn đại đao trước cửa! Buổi chiều, sau khi mọi người nghỉ ngơi tốt, đi tới địa điểm chỉ định tập hợp. Đạo diễn nói sự sắp xếp buổi chiều, đầu tiên là trò chơi. Trò chơi rất ngây thơ, hai người ba chân. Trong lòng mọi người châm chọc thật sự là đủ nhàm chán! Dường như Kỳ Duyên cũng không cảm thấy chút nào, anh cúi đầu chăm chú mà cột dây. Còn diễn luyện với Minh Triệu một chút. Minh Triệu lẩm bẩm một câu: “Chân anh dài, bước đi lớn.” Kỳ Duyên: “Anh bước nhỏ một chút.” Minh Triệu: “Chúng ta thua bàn thứ nhất thôi.” Kỳ Duyên: “ Nguyễn phu nhân?” Minh Triệu: “Thắng còn bàn thứ hai đấy. Anh sẽ không còn muốn chứ?” Kỳ Duyên: “Ngược lại anh rất chờ mong.” Anh dựa sát cô một chút, “Dù sao tiếc nuối duy nhất của anh và em chính là chưa nói yêu thương.” Minh Triệu: “ Kỳ Duyên, có phải anh sớm đã muốn tới tham gia cái chương trình này không rồi hả?” Vẻ mặt của Kỳ Duyên có chút mất tự nhiên. Đương nhiên anh sẽ không thừa nhận. Ngày đó thi đấu, cuối cùng như mong muốn của Kỳ Duyên, bọn họ cầm danh hiệu hạng nhất. Có người cảm thán, như là trở lại thời gian đi học, cùng chơi trò chơi với bạn học. Minh Triệu phụ họa một câu, “Lần trước em làm trò chơi này, vẫn là lớp 11. Em và người hợp tác của em là hạng nhất đếm ngược.” Phương Mục trêu đùa với cô nói, “Ngày thường một tổ các anh chị đây luyện tập không ít, thắng không cần dùng võ. Kỳ Duyên trả lời: “Vợ của tôi không thích vận động, vài năm nay tôi rèn luyện với cô ấy không ít.” Mọi người: “…” Không nghe nổi nữa, cẩu độc thân không thể sống rồi. Phương Mục và bạn bè cảm thán, “Cái này phải để người hâm hộ Nguyễn tổng thấy, trái tim đều vỡ thành mảnh vụn thôi.” “Chỉ sợ bọn họ sẽ cắt đoạn này.” “Hả?” “Hai vị đây cũng không là người phách lối, công khai không công khai đều không sao cả.” Kỳ Duyên không nói nhiều, người khác nói chuyện với anh, anh đều có thể trả lời lễ phép. Khi không nói lời nào, ánh mắt của anh luôn luôn đuổi theo ở trên người Minh Triệu. Sau khi trò chơi ngây thơ mà náo nhiệt kết thúc, mọi người đi nhà đồng hương làm sủi cảo. Bộ dáng Kỳ Duyên gói sủi cảo quy quy củ củ, lại đưa tới cái nhìn chăm chú của khách quý khác. Cuối cùng những người này không có một cái nào là gói tốt. “Anh Kỳ Duyên , chị Phạm nói anh có xuống bếp ở nhà, bây giờ chúng em tin.” Minh Triệu lập tức nói: “Chị cũng là lần đầu thấy anh ấy làm sủi cảo.” “Chị Phạm, chị và anh Kỳ Duyên nhận thức như thế nào?” “Chị là bạn học cùng lớp với Kỳ Ân. Lớp mười, Nguyễn tiên sinh vội vàng đưa đồ tới cho em gái anh ấy, đúng lúc chị ở cửa trường học, thì mang vào.” “Ông trời của tôi! Vô cùng lãng mạn rồi.” “Nhất kiến chung tình* hả!” *Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu. Minh Triệu thở dài một cái, “Nhiều năm sau, chị lại nói việc này với anh ấy, lúc đó người ta hoàn toàn không nhớ chị.” “Ha ha ha ha___” Kỳ Duyên chứa ý cười, đáy mắt tràn đầy cưng chiều. Quả thực tựa như hai người với hình tượng cho người ngoài ngày thường. Đêm cuối cùng của chương trình, mọi người họp cùng một chỗ. Tổ chương trình không đặt ra nội dung đêm nay, mọi người có thể nói chuyện phiếm, có thể ca hát, dù sao cũng tùy ý. Tôn Nhu nói cảm xúc trong khoảng thời gian này, “Tôi muốn cảm ơn tổ chương trình, tôi làm người đại diện này mới được hai năm, nhận được lời mời của tổ chương trình, tôi có chút khó tin. Cảm ơn các anh chị đã chăm sóc mấy ngày nay, tôi cũng học tập được rất nhiều. Đường ngày sau còn rất dài, để cho chúng ta có thể cùng nhau cố gắng.” Phương Mục cười: “Lúc tới, đã nghĩ đến nhất định chương trình sẽ dùng sức giày vò chúng tôi. Quả nhiên, xuống đất, đuổi cá, mài cây đậu… Việc nhà nông cả đời tôi muốn làm đều đã làm ở thị trấn Vân Nghê. Cảm ơn tổ chương trình sắp xếp tỉ mỉ, tôi nhớ kĩ đạo diễn ông rồi.” Hai ngày này Thành Mỹ Na sớm đã không sinh động như lúc trước, cô ta kéo một nét cười, “Đời người tựa như một chương trình, mãi mãi sẽ không biết có sắp xếp gì tiếp theo. Làm việc nhiều năm, cho tới nay, tất cả mọi người gọi tôi “Tam nương liều mạng”, tôi không dám có chút ngưng trệ công việc, sợ dừng lại một cái, sẽ không có tài nguyên. Mấy ngày nay tạm thời thả lỏng, làm tôi nghĩ rất nhiều chuyện.” Có người gật đầu, Làng giải trí cập nhật rất nhanh, ai cũng đều sợ mình sẽ bị thay thế, mà đây cũng là không cách nào tránh khỏi. “Tôi rất hâm mộ cô, Minh Triệu.” Ánh sáng trong sân không sáng rực như thế, sắc mặt mỗi người dường như đều che dấu một tầng rực rỡ lờ mờ. Mọi người nhìn Minh Triệu, dường như rất mong chờ lời muốn nói kế tiếp của cô. Minh Triệu nâng chén nước nhàn nhạt uống một ngụm, “Khi tôi và tiên sinh mới quen, tôi từng dõng dạc nói qua, trong ba năm tôi muốn làm một người đại diện kim bài. Mà lúc này cũng đã là năm thứ tư, tôi còn chưa thực hiện được nguyện vọng lúc trước.” “Cô cũng đừng nản lòng, còn trẻ.” Minh Triệu cười cười, “Vài năm nay, chồng tôi vẫn rất ủng hộ công việc của tôi, tôi muốn làm gì, anh ấy chưa tùng phản đối qua. Năm nay con tôi ba tuổi rưỡi rồi, bình thường chúng tôi ra ngoài đều thật cẩn thận, chỉ sợ ra sánh sáng. Tôi vẫn cảm thấy rất mắc nợ anh ấy.” “Chị Phạm , chị nói chính bạn nhỏ của anh Kỳ Duyên hả?” “Đều có!” Minh Triệu kiên trì nói. Kỳ Duyên nghiêng đầu nhìn cô, “Em biết là tốt rồi.” Thuận tiện nâng tay xoa xoa đầu của cô. Minh Triệu đáp lại anh bằng một khuôn mặt tươi cười, tiếp tục nói: “Tôi là gia đình đơn thân, nội tâm rất không có cảm giác an toàn. Mấy năm nay, đều là chồng tôi bao dung.” Cô dừng một chút, “Ở trước chương trình này, tôi liền làm một cái quyết định, tôi sẽ không làm người đại diện nữa.” Dứt lời, bầu không khí của hiện trường thay đổi trong nháy mắt. “ Minh Triệu, tại sao?” “Bởi vì tôi muốn có nhiều thời gian cùng con tôi và Nguyễn tiên sinh hơn.” Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Duyên. Ánh mắt cô rất đẹp, ánh mắt bình tình, vô cùng quyến rũ người khác. Kỳ Duyên nắm tay cô, kinh ngạc trong mắt đi qua rất nhanh. “Đương nhiên, tôi vẫn sẽ xử lí công việc phía sau.” Minh Triệu nói, “Hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.” Hiện trường vang lên tiếng hoan hô trong nháy mắt. Một đêm kia, Minh Triệu còn hát một bài 《 May mắn nhỏ 》 Cô từng nghĩ tới, nên hát một bài hát vì Nguyễn tiên sinh. Rốt cuộc bây giờ có cơ hội như vậy. Trăng sao trên trời, ánh trăng mê người. Cô đứng ở chính giữa, nhàn nhạt ngâm hát. Nhiều người đều ở đây như vậy, mà trong mắt cô chỉ nhìn đến một mình anh. Gặp anh, thật sự là may mắn của cô. Cảm ơn gặp được anh, vào thời điểm em mênh mông mịt mù. Ba mẹ hài lòng vui vẻ ở bên ngoài, bạn nhỏ Tư Mộ vẫn phải đi học, gần tối thứ sáu cậu được mẹ Nguyễn đón về nhà. Cậu vác túi sách nhỉ hình ếch của mình, bên trong có mầy tấm 100 đồng. Buổi tối, khi cha Nguyễn nói cho cậu chuyện xưa, cậu hỏi rất nhiều vấn đề không liên quan. “Mẹ đi công tác, tại sao ba cũng phải qua hả?” “Ba cháu cũng là đi tham gia chương trình với mẹ cháu, không phải đi chơi.” Cha Nguyễn sợ cháu trai suy nghĩ nhiều, vẫn là cố ý nhấn mạnh một chút. “Vì sao mẹ không đưa cháu đi đây? Bây giờ không phải có rất nhiều ba mẹ đưa bạn nhỏ đi du lịch sao?” “Mẹ cháu không tham gia cái chương trình đó.” “Vậy mẹ đi đâu?” “Thị trấn Vân Nghê.” “Thị trấn Vân Nghê ở đâu?” “Ở đây…” Cha Nguyễn tinh tế nói. Tiểu Đậu Nha chớp chớp mắt, nhớ ở trong lòng. “Ông nội, cháu buồn ngủ rồi.” Cha Nguyễn sờ đầu của cậu, “Vậy ông nội đi ra ngoài.” Trong phòng để lại một cái đèn phim hoạt hình ở đầu giường, ánh sáng ấm áp lại không chói mắt. Cha Nguyễn vừa ra khỏi cửa, Tư Mộ lẩm bẩm một chút thì đứng lên, cầm lấy bút sáp và giấy, bôi vẽ lung tung trên giấy, vẽ một con đường. Chờ sau khi xong việc, cậu đặt bức vẽ đường ở trong túi xách nhỏ sắp xếp xong. Sáng hôm sau, cha Nguyễn ra ngoài gặp bạn bè, mẹ Nguyễn chăm sóc Kỳ Ân lúc rảnh rỗi, Tư Mộ nhân cơ hội chạy ra khỏi cửa. Chờ lúc mẹ Nguyễn gọi cậu ăn điểm tâm, tiểu tử kia không lên tiếng, mẹ Nguyễn ý thứ được cái gì, trước trước sau sau, thiếu chút nữa đều lật chuyển gian phòng một lần, cũng không thấy bóng dáng của Tư Mộ. Mẹ Nguyễn vội vàng gọi điện cho cha Nguyễn, “Ông có mang Tư Mộ ra ngoài không?” Sắc mặt cha Nguyễn cũng trắng bệch, “Nó không có ở nhà sao?” Mẹ Nguyễn cắn răng, “Nó không có ở đây!” Cha Nguyễn vừa nghe không được, “Bà đừng vội, tôi lập tức trở lại. Có thể là nó chạy ra ngoài chơi rồi.” Mẹ Nguyễn cực kì vội vàng, Kỳ Ân an ủi cô, “Mẹ, mẹ đừng vội. Mộ Mộ sẽ không chạy loạn. Mẹ đi xem phòng nó, có thiếu thứ gì đó không? Mẹ Nguyễn đi kiểm tra một chút, phát hiện túi sách nhỏ cũng mất. Kỳ Ân suy nghĩ, “Chẳng lẽ rời nhà đi ra ngoài?” Sắc mặt mẹ Nguyễn trắng bệch. “Mẹ, con cảm thấy nó là đi tìm anh, tối qua, không phải nó vẫn nói muốn đi tìm mẹ nó sao?” “Nó nhỏ như vậy? Đi tìm như thế nào? Ngộ nhỡ dọc đường gặp phải kẻ xấu làm thế nào?” Lúc này Kỳ Ân cũng không thể nói gì nữa, càng nói mẹ cô chỉ càng vội. Cô nghĩ nghĩ gọi cho Tống Văn Dịch một cuộc điện thoại, anh có một bạn học ở cục cảnh sát, xin anh ta giúp đỡ tìm một chút. Tư Mộ mang theo mũ lưỡi trai, vác túi sách nhỏ, dọc đường cứ ra khỏi chung cư như vậy. Trí nhớ cậu tốt, dọc đường tới sân ga. Đáng tiếc là cuối cùng không biết quá nhiều chữ, hoàn toàn không biết muốn đi dâu? Cuối cùng cậu kéo hơn hai mươi phút ở ven đường, tìm một chị xinh đẹp trên sân ga hỏi đường. Cô gái là học sinh cấp ba danh tiếng, chủ nhất ra ngoại học thê,. Nhìn thấy đầu củ cải một thân một mình như vậy, mặt mờ mịt. “Em muốn đi đâu?” “Thị trấn Vân Nghê.” “Vậy rất xa ai. Ba mẹ em đâu?” “Ba mẹ em là ở chỗ đó.” “Em trai nhỏ, nhà em ở đâu? Chị đưa em về, em ra ngoài như vậy sẽ bị người lừa chạy.” Tư Mộ phồng miệng, “Chị có thể giúp em gọi xe không, em có thể tự đón xe đi tìm mẹ em. Em có tiền.” Cậu đẩy túi sách nhỏ, cho chị gái xinh đẹp nhìn một chút. Cô gái nói thầm một câu, “Chị đi! Vậy mà tiền tiêu vặt còn nhiều hơn chị.” Tư Mộ toét góc miệng, “Nên đầy đủ chứ.” Cô gái nắm tay cậu, “Chị đây làm việc tốt một lần đi. Dù sao chị không muốn đi học, ha ha ha___” Tư Mộ ngửa đầu, “Mẹ em nói, phải học tập thật giỏi, chị trốn học sao?” Cô gái: “Đương nhiên không phải, chị chính là rất thích học. Em trai nhỏ, em nói rất nhiều ai, chị đang giúp em.” Một là đưa em đến cục cảnh sát. “Cảm ơn chị gái, em chỉ cảm thấy chị rất xinh đẹp.” Cô gái: “…” Miệng trẻ con bây giờ đều ngọt như vậy sao? Nhỏ như vậy đã trêu chọc em gái ròi! Một lát sau, Tư Mộ được đưa đến cục cảnh sát. Cô bé chỉ chỉ xe cảnh sát, “Chú cảnh sát sẽ đưa em về nhà.” Vẻ mặt Tư Mộ hưng phấn, “Dương Dương lớp chúng em cũng nói, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm được mẹ.” Sau khi cảnh sát hỏi rõ, dở khóc dở cười. Tư Mộ bắt đầu biểu diễn của cậu, “Nhiều ngày mẹ em cũng chưa về nhà, cháu rất nhớ mẹ. Muốn ăn cơm cũng không vô, chú, chú xem bụng nhỏ của cháu đều đã gầy.” Nói xong cậu sờ sờ bụng nhỏ của mình. Mấy vị cảnh sát nam cố nén cười. “Vậy cháu cũng không thể tự mình chạy, nhỡ gặp phải kẻ xấu làm sao bây giờ?’ “Nhưng ba cháu lén nhìn mẹ cháu, cháu cũng muốn đi.” Cậu còn giơ lên hai ngón tay, “Ba cháu nhìn hai lần rồi.” “Biểu ba mẹ tên gọi là gì không?” “Ba cháu gọi là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, mà cháu gọi là Phạm Đình Minh Triệu.” Cậu nhíu nhíu mày. “Làm sao vậy?” “Cháu không thể nói cho các chú biết tên ba mẹ, nhưng các chú là cảnh sát, hẳn là có thể.” “Vì sao?” “Vì công việc của mẹ, phải giúp mẹ giữ bí mật.” Cậu dường như có chuyện riêng mà thở dài một hơi, “Thực ra cháu nghĩ___” “Cái gì?” “Cháu cảm thấy có thể là ba cháu nhặt được cháu.” Đồng chí cảnh sát: Nội tâm trẻ con bây giờ đều diễn phong phú như vậy rồi sao? Khi Minh Triệu nhận được điện thoại cảnh sát lại càng hoảng sợ. “Xin chào, là bà Phạm sao? Nơi này của tôi là phân cục cảnh sát XX, là như vậy…” Minh Triệu sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, “ Kỳ Duyên, Tiểu Đậu Nha rời nhà đi ra ngoài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]