Minh Triệu gõ gõ cửa, sau một lúc lâu, Kỳ Duyên trầm mặt mở cửa. Sau khi nhìn thấy cô, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
Hai vợ chồng ăn ý đi vào, ai cũng không mở miệng.
Minh Triệu nhìn mọi nơi bên trong, muốn nhìn một chút cuối cùng vừa xảy ra chuyện gì. Có thể làm cho Nguyễn tiên sinh tức giận như vậy? Đáng tiếc là cũng không có manh mối gì.
Kỳ Duyên mặc một bộ trang phục nhàn nhã, ngay ngắn chỉnh tề.
Thấy Minh Triệu một mực quan sát, anh hắng hắng giọng, “Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao đột nhiên đi lên?”
Minh Triệu chợt cười, nghiền ngẫm nói: “Em vừa muốn nghỉ ngơi, Tiểu Đậu Nha nói cho em, ba nó tới nơi này với một tiểu hồ ly!”
Khóe miệng Kỳ Duyên tràn đầy ý cười, “Đi lên đã bao lâu?”
“Vừa gặp Tấn Thù Ngôn xong.” Cô nhướng mày, nhìn thẳng Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên hừ một tiếng, “Sao không hỏi anh?”
Minh Triệu nhún nhún vai, “Em chỉ là tò mò, rốt cuộc cô ấy làm gì khiến cho anh tức giận như vậy?”
Kỳ Duyên đi tới bên cạnh cô, ôm cô đến trong ngực. Hai người đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh, bầu trời đêm của thành phố được ánh đèn và ánh sao bao phủ. “Tấn Thù Ngôn là bị người nhà làm hư rồi.”
Minh Triệu nghiêng đầu, “Em đoán một chút, Tấn tiểu thư bày tỏ với anh rồi hả?”
Kỳ Duyên mím khóe miệng.
Minh Triệu cười khúc khích một tiếng, “Phụ nữ bày tỏ với anh nhiều như vậy, vì sao anh giận cô ấy? Nhất định cô ấy còn làm chuyện khác?”
Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-nguyen-tong/971219/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.