Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu
“Mây chiều mù mịt”
Sở Thiên Khoát không thích đi dạo bờ sông.
Sương chiều nặng nề, trời đầy mây, mỗi lần thấy mặt sông lớn, Sở Thiên Khoát đều thấy cả người bị đè nén.
Bị những tòa nhà cao vút đâm xuyên mây kia đâm đau nhói.
Sáng sớm mùa thu năm lớp bốn, cậu cẩn thận bước vào căn phòng khách xinh đẹp, đi dạo một vòng nhưng không dám hỏi ai, khó lắm mới tìm được thang máy, nhẹ nhàng ấn nút một cái, sau đó lo lắng chờ đợi.
Thầy giáo bảo đây là cơ hội rất tốt, bên công ty máy tính muốn chọn một đứa nhỏ học giỏi lại có gương mặt đẹp đi làm người phát ngôn cho dòng máy tính mới ra – Sở Thiên Khoát không hiểu người phát ngôn là gì nhưng cảm thấy nó là một thân phận rất tốt.
Ba đạp xe đẹp, cậu ôm chặt eo của ba, vùi đầu trốn cái gió thu lạnh thấu xương, thậm chí còn tưởng tượng được gương mặt nhe răng trợn mắt của ba.
Đứa nhỏ vừa trưởng thành đã hiểu được cao thấp, hiểu được hư vinh và sỉ nhục, vừa rất yêu ba, lại có chút đánh giá không tốt – vừa xem thường lại vừa kháng cự.
Xem thường bọn họ không có chí lớn, được chăng hay chớ, kháng cự tầm mắt hạn hẹp ham món lợi nhỏ của bọn họ.
Nhưng mà họ là người mà cậu yêu nhất, cũng yêu cậu nhất trên đời.
Cậu nhóc vừa mới trưởng thành đang bước vào một quỹ đạo mới, dù không ai nói cho cậu biết cái gì nhưng tự bản thân cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217113/quyen-7-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.