Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Ngoài núi có núi, ngoài người có người”
Thẩm Dương ngồi trên vị trí phó lái, ngoái đầu lại thì thấy một nhóm bạn học nam nữ đang líu ra líu ríu ngoài cửa xe, trông bọn họ có vẻ đã say rồi, lớp phó năm đó cố hết sức kêu mọi người lên xe nhưng không ai nghe hắn.
“Tớ nói này, cậu,” Cậu bạn ngồi ở vị trí lái xe có giọng nói rất trầm, trong xe thoang thoảng mùi rượu, Thẩm Dương đột nhiên nhớ tới một từ năm đó cô đọc mãi vẫn không hiểu, “Chếch choáng.”
“Cái gì?” Cô không nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như đang nhìn bảng đen năm đó.
“Tớ hỏi cậu,” Hắn đưa tay khoát lên bả vai cô, sau đó nắm cầm cô, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô.
Thẩm Dương trợn mắt kinh ngạc, cô sống hai mươi mấy năm nhưng chưa ai dám làm vậy với cô.
“Tớ hỏi cậu, cậu bây giờ có cảm thấy hối hận hay không? Dù chỉ một chút.”
Bọn họ đều hỏi như thế. Tất cả mọi người.
Thẩm Dương, cậu đã từng thấy hối hận hay chưa?
Thẩm Dương, cậu là người cố gắng nhất trong mọi người.
Thẩm Dương, cậu có phải chưa từng đi chơi như thế này?
Thẩm Dương, có phải ngay cả mơ cũng đang học không?
Thẩm Dương….
Thẩm Dương biết bọn họ muốn nói cái gì. Thẩm Dương, thiên tài dựa vào 99% mồ hôi và 1% linh cảm, cậu bảo, cậu đã làm được tới mức này sao cuộc đời vẫn luôn khiến cậu trở thành một người tầm thường?
Thẩm Dương, cậu thi trung khảo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217102/quyen-7-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.