Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Con khỉ Himalaya”
“Cậu có từng nghe một câu chuyện xưa chưa?”
Chu Thẩm Nhiên ngẩng đầu lên, Dư Châu Châu hình như đang nói chuyện với hắn, nhưng không nhìn hắn, ánh mắt của cô dồn lên giá sách, không biết đang tìm sách gì.
Hắn không hiểu tại sao đối phương có thể nói chuyện với hắn một cách hời hợt như vậy, cứ như hắn chỉ là một người bạn học cũ lâu năm không gặp, chứ không phải là người thân cùng nửa dòng máu.
Nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi, “Chuyện xưa gì?”
——-
Lúc ở nhà bị mẹ quản rất chặt, hắn không còn cách nào khác ngoài việc lấy lý do ra ngoài tiệm mua sách ôn tập, không ngờ lại gặp được bóng người quen thuộc ở trong tiệm sách.
Ba năm không gặp, đối phương không còn cột tóc đuôi ngựa nữa, tuy chỉ một bóng lưng nhưng hắn vẫn nhận ra được người kia.
Khách trong nhà sách rất ít, trong lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy ánh nắng trên đầu rất chói, cúi xuống nhìn mình giống như biến thành đứa nhỏ mặc áo đội viên, mặc bộ đồ màu xanh của người thổi kèn, trước ngực còn mang theo một chuỗi trang sức màu trắng xấu xí vô cùng.
Cô bé trước mắt không mặc đồng phục của đội, là màu trắng duy nhất trong biển màu xanh như đại dương này. Cô đứng ngẩn người ở bồn rửa tay rất lâu, không biết có phải bị lời nguyền bất động không nữa.
Dưới sự chỉ đạo của cô giáo, mọi người đi về phía bồn rửa tay, Chu Thẩm Nhiên nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217098/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.