“Ngoan, tới đây, đừng để ý ba con, tới chơi với cô nhỏ!”
Dư Châu Châu vỗ tay, Dư Tư Yểu rời khỏi ba Dư Kiều, uốn éo cái mông vùi vào cái ôm của cô.
“Em nuông chiều nó quá đấy!” Dư Kiều trừng mắt một cái, thở dài đi ra ngoài.
Năm đó, bác cả hở chút là đánh Dư Kiều đột nhiên trở nên tốt tính, cộng thêm mợ vẫn luôn cưng chiều đứa nhỏ, cùng với Dư Châu Châu chỉ sợ thế giới này không đủ loạn, ba người cổ vũ bé Dư Tư Yểu đứng thẳng lưng, can đảm nổi giận với ba mình.
“Bà cố lại ngủ rồi.”
“Ngoan, chúng ta không làm ồn bà cố, chúng ta ra ngoài phòng khách chơi nhé!” Dư Châu Châu bé Dư Tư Yểu ra khỏi phòng bà ngoại, lúc đóng cửa, cô dừng lại một lát, quay đầu nhìn bà ngoại đang nằm trên giường. Bà vừa mới truyền nước xong, đang ngủ, chỉ để lại một đầu tóc bạc ngoài chăn.
Bà ngoại vốn luôn tỉnh táo lại vì bệnh si ngốc của người già, gần như không nhận ra ai cả. Trong thế giới của bà, Dư Châu Châu vẫn là bé gái vì ‘câu cá’ thua mà trộm tiền xu của bà, nhưng mẹ Dư Châu Châu đã gả cho chú Tề, Dư Kiều cũng tốt nghiệp đại học rồi cưới vợ sinh con.
Thế giới của bà ngoại không bị thời gian ràng buộc. Những người bà yêu thương đều dừng lại ở thời gian tốt đẹp nhất, vui vẻ sống quanh bà.
Dư Tư Yểu giả vờ thần bí, kéo cô nhỏ của bé tới trước bàn sách nhỏ, cầm một tập tranh màu hồng nhạt ra.
Sau đó đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217096/quyen-6-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.