Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Hà Vũ
“Nếu như nói cái đó là gánh nặng, nếu như bảo cái kia là hạnh phúc”
Quanh đi quẩn lại một hồi mới đến được nơi cần đến, Dư Châu Châu tạm biệt Tân Duệ rồi đi xuống xe.
Dưới lầu nhà bà ngoại đã trở thành chợ bán đồ ăn từ năm cô học lớp ba, rất nhiều giáo viên dạy xong sẽ mua đồ ăn ở đây về nấu cơm, sáng sớm và chiều tối chợ sẽ rất ồn ào.
Chính phủ đã từng cố gắng chuyển những quán hàng rong vào tầng một siêu thị, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, bên thành phố và những người bán hàng rong giằng co một năm trời, thị trường cuối cùng vẫn trở về như cũ. Lúc còn bé, Dư Châu Châu thích ăn khoai lang nướng ở cửa hàng đồ nướng của một bà lão dưới nhà, cho nên mỗi lần nhìn thấy xe dân phố, cô luôn chạy tới báo cho bà.
Bà lão đã qua đời vào mùa đông năm trước. Con trai của bà vẫn bán đồ nướng nhưng Dư Châu Châu chưa ăn lần nào.
Thứ bảy, lúc cô đang ở nhà học bài, cô có thể nghe được tiếng rao hàng từ đằng xa tới gần, xong từ gần tới xa.
Lúc đó, cô sẽ ngẩng đầu nhìn trời, trên nhà cũ đối diện là một mảng trời xanh lam.
Dư Đình Đình và Dư Linh Linh đã đi rồi, bác cả chuyển về nhà bà ngoại lại. Cũng xem như đáp trả cho câu nói ‘Không phải ông ta bảo con trai con gái nên chăm sóc người già à? Vậy ông ta chuyển về chăm đi!’ của mẹ Dư Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217078/quyen-6-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.