Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo
“Mẹ, mẹ phải hạnh phúc”
“Cô mời đi ăn?”
“Ừ, bây giờ đã hơn hai giờ chiều rồi. Tất cả mọi người đều đói lắm rồi. Các bạn học khác đi về trường trước, cô Vật lý bảo tám người làm thí nghiệm tụi mình tới quán KFC gần đây ăn.”
Dư Châu Châu nghĩ một lát, “Ôn Miểu, cậu nói với cô một tiếng, bảo tớ có chút việc, phải về nhà, nhất định… phải về nhà bây giờ.”
“Về nhà?”
Ôn Miểu còn chưa nói xong thì Dư Châu Châu đã quay người chạy ra ngoài.
Trường trung học trực thuộc đại học sư phạm rất gần với trường đại học sư phạm, lúc chạy về trạm xe, cô có đi quang qua trường đại học sư phạm. Dư Châu Châu dừng chân, chợt nhớ vào một sáng đầy mây, phụ huynh và học sinh tấp nập đứng nơi này, trong mắt tràn ngập sự chờ mong.
Những bạn học tham gia Olympic tự nhiên, bây giờ thế nào rồi? Lúc trước tràn đầy chí khí và ước mơ, có phải bây giờ vẫn như thế?
Dư Châu Châu đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng nhị hồ vang lên.
Cảm xúc xúc động dưới đáy lòng xuất hiện, Dư Châu Châu quẹo đi, không hề tốn sức mà có thể tìm lại ông lão ăn xin mang kính mắt, mặc bộ đồ như năm ấy đứng dưới đáy vòm cầu.
“…. Sao ông vẫn ở đây?”
Còn kéo đàn dở tệ như vậy. Dư Châu Châu nuốt nửa câu sau vào bụng.
Ông lão ăn xin cúi đầu như trước, nhìn cô qua khe hở kính mắt, trên trán xuất hiện mấy nếp nhăn do chau mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217064/quyen-5-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.