Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo
“Cô rất nhớ Chiêm Yến Phi”
“Châu… Dư Châu Châu, sao thế? Cậu căng thẳng à?”
Ôn Miểu thấy Dư Châu Châu không hào phóng thản nhiên như hồi sáng, lúc này đi chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, thái độ rất khác thường, đột nhiên có chút lo lắng. Lúc gọi tiếng ‘Châu Châu’ thân mật, cậu suýt nữa đã cắn phải lưỡi, vội vàng đổi giọng, kêu thêm họ vào.
Dư Châu Châu ngẩng đầu, gật đầu rồi lắc đầu.
Cô không biết nên nói rõ với Ôn Miểu kiểu gì? Cô không căng thẳng vì tiết học dự giờ này.
Sáng ngày 24 tháng 12, bầu trời xám tro. Đám người Dư Châu Châu đợi cô vật lý và chủ nhiệm dắt đi, nhảy xuống xe buýt, đi vào trong trường trung học cơ sở trực thuộc đại học trong cơn gió lạnh đìu hiu. Có vẻ như sân trường đã được quét sạch tuyết nên trông rất sạch sẽ. Bởi vì lúc này đang là giờ học nên sân trường không có học sinh nào lảng vảng cả.
Dư Châu Châu không biết mình nghĩ gì. Cô hơi sợ hãi với ngôi trường trung học thuộc đại học này, sợ đến mức ngồi trên xe rất yên tĩnh, não cô gần như muốn ngừng hoạt động. Nhưng lúc đi vào trường học, phát hiện ngôi trường trống vắng, cô lại cảm thấy có chút mất mát.
“Ây dô, sợ cái gì chứ, có tớ đây rồi! Nếu cậu quên từ thì tớ sẽ tiếp lời cậu ngay!” Ôn Miểu cố ý nói lớn tiếng, sau đó còn dùng cùi chỏ chọt cô một cái, cứ như đang khuyến khích cho oan gia của mình vậy.
Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217062/quyen-5-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.