Không sai, đêm qua cô mất ngủ, phải nói là cố ý mất ngủ để cảnh giáctên cầm thú chung phòng. Tuy rằng cô biết tay chân mình không thể so với anh vềđộ nhanh nhẹn, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Vì vậy mỗi khi cơnbuồn ngủ kéo đến, Đào Nhạc liền nhéo bắp đùi một cái, bây giờ chỗ đó cũng đã bầmtím.
Vất vả lắm mới đợi tới khi trời sáng, cô nhanh chân nhanh tay rờigiường, thấy Tô Dịch Văn vẫn còn đang nằm ngủ trên tấm thảm. Đào Nhạc đến gần,nghe thấy âm thanh hít thở bình thản, thấy cả quầng thâm trên mắt anh, anh tadường như đã quen thức đêm. Không phải vì công việc mà là để đọc sách. Thật rakhi nhìn gần thế này, hình dáng lúc anh ngủ cũng không đáng ghét lắm, thậmchí…
Tất cả hình ảnh tối hôm qua đều hiện ra trước mắt Đào Nhạc, cô vừanhớ đến thì mặt liền đỏ, tim đập nhanh, lắc lắc đầu rồi vùng bỏ chạy. Hiện tạianh đối với cô mà nói, còn kinh khủng hơn cả bệnh SARS.
Cũng may nhân viên quản lý đã tới, Đào Nhạc cầm lấy chìa khóa, cũngnói cả chuyện sửa bóng đèn, sau đó lập tức chạy về nhà trong kí túc của mình.Nhìn lại căn nhà của mình, cô nhớ tới căn nhà cao cấp của Tô Dịch Văn, tuy khôngsạch sẽ lắm nhưng điều kiện lại rất tốt, có máy điều hòa thật thoải mái, đúng làphân biệt đối xử. Không thèm suy nghĩ nhiều nữa, Đào Nhạc thay quần áo, đánhrăng rửa mặt, sau đó vội vàng đẩy cửa chạy nhanh đến cơ quan.
Dù thế nào đi nữa, kể từ bây giờ cô chỉ muốn một mình đilàm!
Nhưng hiệu quả làm việc hôm nay kém đi rõ rệt, mắt cô lim dim, cứngáp ngắn ngáp dài, cả người muốn oặt như cây cải, ngay cả đánh máy cũng khôngcó sức lực.
Có người gõ bàn cốc cốc, ngẩng đầu nhìn thì chính là trưởng phòng Vu,Đào Nhạc vội vàng chấn chỉnh tinh thần, “Chị Vu, sao thế ạ?”
Trưởng phòng Vu vốn muốn nói điều gì đó, thấy tinh thần Đào Nhạckhông tốt, liền hỏi, “Tiểu Nhạc, em có chỗ nào khó chịu phảikhông?”
“Không sao ạ, tối qua em ngủ không ngon nên mới mệt vậy.” Đào Nhạcchỉ có thể giải thích như vậy.
“Em xem em kìa, bên mép vẫn còn dính kem đánh răng, con gái lớn thếmà không chú ý hình tượng gì cả.”
Trưởng phòng Vu vừa nói, mặt Đào Nhạc liền đỏ, lấy tay lau sạch, đềudo cô ra khỏi nhà mà không nhìn qua gương, nói cho cùng cũng là do Tô Dịch Vănlàm hại cô.
“Được rồi được rồi, tiểu Nhạc, lần sau đừng để chuyện này xảy ra, nếuđể cấp trên thấy thì ảnh hưởng không tốt.” Rốt cuộc thì trưởng phòng Vu cũng làngười lớn nhất phòng nên đối với việc công không thể qua loa.
Đào Nhạc thấy vẻ mặt nghiêm túc của cấp trên, cúi đầu, “Em biết rồiạ, sau này em sẽ chú ý.”
Trưởng phòng Vu trả lời một tiếng rồi vào phòng làm việc, lát sau lạitrở ra, trên tay còn mang theo một túi đồ đặt trên bàn Đào Nhạc, “Trên lý thuyếtthì trường hợp của em vẫn còn hơi sớm, nhưng ý của dượng em chị cũng hiểu được,cho nên em cứ mặc bộ đồng phục này trước đi, rất cần thiết cho hình ảnh phòngchúng ta.”
Đào Nhạc nhìn bộ đồng phục, tâm trạng phức tạp, nói cho cùng cô cũnglà dựa vào quan hệ mới được vào đây, mặc bộ đồng phục này cũng thật khókhăn.
Trưởng phòng Vu ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là bây giờ em đi thay luônđi, còn nữa tóc em hết giờ làm hôm nay cũng nên đi sửa lại, chị biết mấy cô gáitrẻ bọn em thích đẹp, nhưng đặc thù công việc của chúng ta, không thể để mái tócnhuộm, em hiểu rõ chưa nào?”
Đào Nhạc im lặng, thật ra cô cũng không để ý đến chuyện làm đẹp, chỉlà lúc tốt nghiệp cô đã tiêu tiền cho việc nhuộm tóc, bây giờ đành phải phụctùng mệnh lệnh cấp trên trở về với hình tượng ban đầu. Đợi trưởng phòng Vu rờikhỏi, cô nhìn khắp phòng đều thấy tòan những người thế hệ 6X, sao mà cứ cảm thấymình đang có xu hướng phát triển giống bọn họ quá.
Buổi trưa, ở căn tin.
Lúc này Đào Nhạc đã thay đồng phục của viện kiểm sát, áo sơ mi màuxanh, váy ngắn màu đen, trước ngực có một huy hiệu màu đỏ, nhìn thế nào cũngthấy bản thân giống một cô thu ngân trong siêu thị.
Đào Nhạc bưng khay cơm tìm chỗ trống ngồi xuống, không quên lấy sổsách luôn mang theo bên người ra. Từ lúc vào viện kiểm sát, cô đã hình thànhthói quen mỗi ngày đều ghi sổ sách, chi tiêu hằng ngày đều được ghi lại. Khôngcòn cách nào, ai bảo bây giờ bản thân cô phải tự lực cánh sinh chứ.
Sữa rửa mặt, giấy vệ sinh, xà phòng…Đào Nhạc một tay cầm bút một taycầm đũa, bận rộn chết đi được.
“Chỗ này có ai ngồi không?”
“Không—”chữ ‘người’ vẫn chưa kịp thốt ra, Đào Nhạc nhướng mắt lên,chỉ thấy Tô Dịch Văn đặt khay cơm xuống ngồi phía đối diện, còn mang theo bộ mặtnhư đòi nợ.
Chỉ là cô ghi sổ sách quá nhập tâm, quên nghe rõ giọng nói kia, đểanh ta ngồi vào chỗ trống , bây giờ e là có chạy cũng không kịprồi.
“Tại sao sáng nay không gọi tôi dậy mà đã đi rồi?” Chỉ trách anh tốiqua bận làm việc, thoáng cái đã ngủ quên, lúc thức dậy đã không thấy bóng dángcô đâu.
Mấy lời này nghe thế nào cũng thấy không thích hợp. Đào Nhạc hừ nhẹ,“Có thể người nào đó đang trong mộng đẹp, tôi không dám tùy tiện quấyrầy.”
Tô Dịch Văn cười cười, giả vờ muốn lấy cuốn sổ trên bàn, “Đang viếtcái gì thế, cho tôi xem với.”
Đào Nhạc vội vàng rút lại, “Không phải chuyện của anh!”
Tô Dịch Văn cũng không cưỡng ép, tiếp tục ăn cơm.
Vốn tưởng rằng anh ta sẽ hỏi vài câu nữa, không ngờ anh ta lại bỏ quanhanh như vậy. Đào Nhạc chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ, cuối cùng không tình nguyệnhỏi một câu: “Tô Dịch Văn, tiền lương một tháng của anh bao nhiêuvậy?”
Người nào đó dừng lại, ngẩng đầu lên, trong tích tắc cặp mắt kính lạilóe sáng, anh nhếch miệng, “Em hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tôi…Tôi muốn biết!” Đào nhạc dửng dưng mà nói, “Nhân viên công vụcác anh không phải đều trả lương công nhật sao, ai biết anh có nhận hối lộ thamô hay không.”
“Em cảm thấy ở viện kiểm sát mà hỏi vấn đề này có thích hợp à, có cầnđợi lát nữa tôi dẫn em đến cục tham ô xem thử không?” Tô Dịch Văn đùa.
“Không nói thì không nói, có gì hay đâu chứ.” Đào nhạc thầm nghĩ,lương của anh ta chắc chắn không cao bao nhiêu, nếu không sao còn ở cái loại kítúc xá thế này, rồi dùng xe công nữa chứ?”
Tô Dịch Văn càng có hứng thú mà nhìn Đào Nhạc, “Em quan tâm đến tiềnnhư vậy, có phải tình trạng kinh tế của em đang khó khăn không? Chắc sẽ khôngnhư vậy đâu, không phải bài luận văn kia đã mang đến cho em một khoảng tiềnthưởng sao? Bây giờ còn có tiền lương, theo lý thuyết mà nói——”
“Sức tưởng tượng của anh thật phong phú, làm kiểm sát viên đúng làuổng phí tài năng rồi, sao không đi làm biên kịch ấy.” Đào Nhạc cắt ngang, nhưngtrong lòng lại thiếu tự tin, cô cũng không thể để Tô Dịch Văn phát hiện tìnhcảnh túng quẫn hiện tại của mình.
“Em nghiêm túc như vậy làm gì chứ, tôi chỉ là đùa một chút.” Ánh mắtTô Dịch Văn chợt lóe sáng, “A, em mặt đồng phục rồi à?”
Đào Nhạc trong giây lát vẫn không theo kịp lối suy nghĩ của anh, vộingồi thẳng người, “Phí lời, anh muốn cười thì cứ cười đi, tôi biết nhìn mình rấtkhó coi.” Dù gì theo như tính cách Tô Dịch Văn thì sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hộinào có thể đùa bỡn cô.
“Sao lại nói như vậy, tôi nghĩ nó rất hợp với em, không phải tôi cũngđang mặc đây sao.” Giọng Tô Dịch Văn nghiêm túc, “Nhìn thế này, chúng ta rấtgiống mang áo cặp đó.”
Đào Nhạc chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến mức này, nếuở đây không phải là viện kiểm sát, cô thật muốn ném cái khay cơm quađó.
“Kiểm sát Tô, thì ra anh thích ghép cặp nha, chỉ cần mặc bộ đồng phụcnày thì thành một cặp với anh, vậy trong viện kiểm sát của chúng ta những ngườinhư vậy quá nhiều rồi.”Cô không tin mình không nói lại anh ta.
Quả nhiên Tô Dịch Văn không nói tiếng nào, Đào Nhạc cho rằng mình nắmphần thắng, trong lòng cười thầm.
“Ý em là thấy tôi đi cùng người khác không có gì đáng quan trọng?”Giọng nói Tô Dịch Văn rất nhẹ nhàng.
Đào Nhạc không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, vẻ mặtnghiêm túc, vốn là cô muốn nói anh ta thích cặp với ai thì cứ đi với người đó,không phải là chuyện của cô, nhưng không biết tại sao lại nói không nênlời.
Tô Dịch Văn nhìn cô đi xa, biến mất ở lối rẽ, anh cũng không gọi theocô, chỉ im lặng nhìn chằm chằm về hướng ấy rất lâu.
…
Sau giờ làm, chuyện đầu tiên Đào Nhạc làm là đến tiệm cắt tóc, trưởngphòng Vu cũng đã nhắc nhở rồi, cần phải tạo nên hình ảnh nhân viên công vụnghiêm túc.
Cho nên ở trong tiệm cắt tóc cũng đã gần ba tiếng, mái tóc thẳng củaĐào Nhạc trở về màu đen vốn có, cô tự đánh giá bản thân mình bề ngoài thì nhãnhặn, nhưng con người bên trong lại thô bạo.
Tóc đã sửa rồi, nhưng lại mất thêm hai tờ tiền nữa, lòng đau như cắt,giống với những gì Tô Dịch Văn đã nói về tình cảnh túng thiếu của cô, hơn nữa cứtiếp tục như vậy thì ngay cả chuyện ăn cũng trở thành vấn đề lớn rồi. Hít mộthơi, Đào Nhạc ra khỏi tiệm cắt tóc, thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽthẳng, thực sự nếu không được nữa thì cùng lắm cô sẽ thương lượng với ba, rađiều kiện cũng được, tóm lại lúc cần thiết cũng cần được gia đình tiếp tế mộtchút.
Nghĩ vậy, Đào Nhạc xoay người đi thẳng về hướng kí túc xá, nhưng chưađược vài bước thì cô dừng lại, nhìn thấy trước cửa một cửa hàng băng đĩa nào đótreo biển ‘Tuyển nhân viên tạm thời’, đúng là ông trời không phụ lòng người, cơhội kiếm tiền của cô đã đến rồi.
Đào Nhạc mở cửa bước vào, quan sát bên trong, ánh đèn âm u mờ ám đángsợ, chỉ thấy toàn các kệ đĩa mà không thấy ông chủ đâu.
“Có ai không?” Đào Nhạc hỏi to.
Trả lời cô lại là những cơn hô hấp dồn dập, đây rõ ràng là âm thanhnam nữ đang xx. Đào Nhạc cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, rất nhanh liền phảnứng biết chuyện gì đang xảy ra, cô vừa định đi, đột nhiên thấy sau quầy hàngxuất hiện một người đàn ông cao gầy, để râu quai nón, mang một chiếc áo phá cáchrộng thùng thình, nói dễ nghe một chút thì đó là nghệ thuật, thực tế chính lànhếch nhác.
Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn Đào Nhạc, “Muốn thuê đĩasao?”
Đào Nhạc nghĩ mình đã bị phát hiện rồi, như vậy cứ hỏi thăm về chuyệnnhân viên tạm thời luôn thể. Cô vừa cười vừa đi lên phía trước, không cẩn thậnnhìn vào màn hình của chiếc tivi nhỏ, trong đó đôi trai gái đang hăng say quấnlấy nhau, thì ra vừa nãy là âm thanh ở đây phát ra, báo hại cô cứ tưởng ông chủđang diễn thực tế chứ. Đào Nhạc vội vàng lướt qua, “Cái đó, ở đây anh đang tuyểnnhân viên tạm thời phải không?”
Người đàn ông gật đầu, “Cô muốn làm?”
Đào Nhạc do dự một chút, “Ở chỗ của anh cụ thể là làm việcgì?
Người đàn ông bước ra khỏi quầy hàng, chỉ vào kệ đĩa, “Chính là chothuê đĩa phim, khách hàng muốn loại nào cô chỉ cần đăng kí một chút là được rồi,đĩa cho thuê có nhiều loại khác nhau, chuyện này từ từ rồi cô sẽ hiểurõ.”
Thì ra đơn giản như vậy, nhưng bây giờ còn ai đi mướn đĩa phim mà xemnữa chứ, trên mạng có cả đống tha hồ để xem.
Người đàn ông nhìn Đào Nhạc từ trên xuống dưới, “Còn là sinh viênsao, muốn làm thêm à?”
Đào Nhạc cũng không phủ nhận, dù gì đến lúc khai giảng cô cũng lànghiên cứu sinh, bây giờ có làm thuê thì cũng là đi làm thôi, còn về công việcở viện kiểm sát tạm thời chưa nên nói đến.
“Vậy anh sắp xếp thời gian làm việc như thế nào, ban ngày tôi khônglàm được.” Đào Nhạc hỏi.
Người đàn ông cột lại mái tóc, “Nếu muốn làm ca tối thì làm ba tiếng,mười giờ tan ca, tiền lương chỉ có sáu trăm, cô mới vào làm nên lương không thểcao hơn.”
Đào Nhạc cân nhắc một chắc, tuy hơi ít tiền một chút, nhưng cũng cóthể đối phó với sinh hoạt trong một tháng, còn có tiền lương ở viện kiểm sát,học phí không thành vấn đề.
“Được, ngày mai tôi đến làm, xưng hô với anh thế nào ạ?”
Người đàn ông lại bước vào quầy hàng, “Gọi anh Cường là được, khôngphải ngày nào tôi cũng ở đây, tôi có cửa tiệm trong phạm vi bốn con đường ởthành phố này, tôi phải đi xem xét từng nơi.”
“À, thế tôi có cần biết sơ qua nghiệp vụ hay gì gì đó nữa không, anhnói trước cho tôi biết với.”
Anh Cường nhìn cô một hồi, chỉ vào màn hình chiếc TV nhỏ hỏi, “Biếtai làm diễn viên chính phim này không?”
Hả? Đào Nhạc có chút mông lung chính vì trên màn hình là hình ảnh cặpnam nữ đang quấn quít nhau mướt mồ hôi, cô tình nguyện xem phim G chứ cũng khôngmuốn xem loại phim này đâu.
“Ngay cả nữ diễn viên này mà cô cũng không biết?” Anh Cường lại hỏimột câu.
Đào Nhạc rất thành thật gật đầu, cô cũng không phải đàn ông, mắc mớgì mà đi nghiên cứu loại chuyện này chứ.
Anh Cường thở dài, lấy bìa đĩa từ trong quầy hàng, chỉ vào đó rồinói, “Chuyện em cần làm chính là việc này, phải nhớ rõ các cô diễn viên, em nóithử ai là Sora Aoi, ai là Muto?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]