Trước khi đi ngủ, Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc nơi nào vừa không có người, vừa không có nhà, lại có thể dùng làm địa điểm tuần trăng mật?
Bốn giờ sáng, cô bị Thẩm Nghiêm lôi ra khỏi chăn.
“Mặc quần áo thích hợp để ra ngoài vận động, mang thêm một cái áo khoác lông vũ.” Thẩm Nghiêm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Hiểu Hiểu còn chưa tỉnh hẳn, cô ngơ ngác một lúc rồi lại gục đầu ngủ tiếp.
Thấy vậy, Thẩm Nghiêm dứt khoát lật chăn lên, ghé sát tai cô thì thầm đe dọa: “Nếu em không dậy ngay, anh không ngại tự tay giúp em thay quần áo đâu.”
Quả nhiên câu nói này có hiệu quả, Lâm Hiểu Hiểu giật mình ngồi bật dậy ngay, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm anh.
“Mau lên, em còn năm phút để chuẩn bị.” Thẩm Nghiêm thúc giục.
Lâm Hiểu Hiểu bất đắc dĩ đứng dậy, rồi dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh ra ngoài.
Thẩm Nghiêm bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
Cô tìm một bộ đồ thể thao dáng dài để thay, bên ngoài khoác thêm cái áo lông vũ màu tím nhạt. Lâm Hiểu Hiểu uể oải không chút sức sống mở cửa ra.
“Đi thôi.” Thẩm Nghiêm kéo cô đi thẳng ra cửa.
Lâm Hiểu Hiểu hoảng hốt: “Em còn chưa đánh răng rửa mặt mà!”
Thẩm Nghiêm tùy tiện lục trong tủ giày rồi ném cho cô một đôi giày thể thao: “Tối qua em đã rửa mặt rồi, không cần rửa nữa. Mang giày vào, còn mười giây nữa là xuất phát.”
“Này!” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thật vô lý: “Có cần phải gấp vậy không? Em còn chưa chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-hom-nay-ket-hon/4705434/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.