Thẩm Nghiêm không nuốt lời, anh đã trở về ngôi nhà nhỏ của họ trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ.
Tiếc là lúc này Lâm Hiểu Hiểu đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, mặc cho Thẩm Nghiêm gọi hay lay thế nào cũng không tỉnh.
“Lâm Hiểu Hiểu?”
“Dậy đi.”
“Đừng ngủ ở đây.”
Không nhận được phản hồi nào.
Trong cơn tức giận, anh vốn định mặc kệ cô, dù sao ngủ ở đâu chẳng là ngủ, cùng lắm thì đắp thêm cho cô cái chăn. Thế nhưng vừa quay người đi, anh lại nhớ ra cô vì đợi anh về mới không vào phòng ngủ, trong lòng chợt không nỡ.
Thẩm Nghiêm thở dài một tiếng, cam chịu đỡ cô dựa vào lòng mình, rồi bế ngang cô lên.
Rốt cuộc cảm giác lơ lửng cũng khiến Lâm Hiểu Hiểu có phản ứng, cô ngái ngủ nhận diện khuôn mặt trước mắt: “Anh là ai?”
Sợ mình bị ngã nên cô duỗi tay ôm lấy cổ Thẩm Nghiêm, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà trở nên gần hơn. Đợi khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú kia, tim cô vô thức đập nhanh hơn.
A… khuôn mặt này đẹp trai quá!
Thẩm Nghiêm hoàn thành nhiệm vụ đặt cô lên giường rồi mới lui ra ngoài, khi đi còn không quên đóng cửa phòng giúp cô.
Lâm Hiểu Hiểu càng nghĩ càng hưng phấn: Trời ạ, vừa rồi anh ấy bế công chúa mình sao?!!
Thật sự là quá mập mờ rồi!!
Wow hahaha… cô trốn vào trong chăn cười trộm, nghĩ thầm đây giống như một cảnh trong bộ phim thần tượng bỗng chốc trở thành hiện thực vậy.
Vì quá hưng phấn mà nửa đêm cô không tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-hom-nay-ket-hon/4705428/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.