Đường Nguyên không màng tới lời thuyết phục của mẹ Đường, cô đứng dậy rời khỏi giường bệnh và tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô vừa đi qua cuối hành lang, rẽ vào một góc. Từ xa cô đã nghe thấy Triệu Kiêu lớn tiếng mắng người ở nơi đó.
"Các người làm việc thế nào vậy? Hả? Tại sao ngay từ đầu không báo cáo chuyện quan trọng như vậy với tôi?"
"Đội trưởng, chuyện này rất gấp gáp. Hơn nữa lúc đó không phải anh đang họp hay sao?”
"Đừng có ngụy biện! Đợi anh ta tỉnh lại, cậu tự mình đến xin lỗi người ta đi. Còn nữa, sau khi vụ án này kết thúc thì nộp cho tôi một bản kiểm điểm, không được dưới mười nghìn chữ đó!”
"Đội trưởng…"
"Không thương lượng nữa, quyết định như vậy đi."
Đường Nguyên nhìn thấy Trương Đào đang bị Triệu Kiêu mắng đến không ngóc đầu lên nổi, nhưng cụ thể hai người họ đang nói về chuyện gì thì cô có phần nghe không hiểu.
"Đội trưởng."
Cô bước đến và gọi một tiếng.
"Bánh Trôi, cô đã tỉnh rồi à? Cô thấy khá hơn chưa?"
Giọng điệu của Triệu Kiêu dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy Đường Nguyên.
"Tôi không sao, lúc nãy hai người đang nói gì vậy?"
"Không có chuyện gì, trong đội còn có chuyện, tôi đi về trước nhé. Trương Đào, cậu cũng đi cùng với tôi đi. Bánh Trôi à, cô ở trong viện nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi giao nơi này lại cho cô. Nếu Chúc Già tỉnh lại thì cô gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
Hai người họ rõ ràng đang che giấu điều gì đó với cô, đặc biệt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-doi-tuong-xem-mat/467397/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.