Editor: Gà
Trên cửa lại vang lên tiếng đập cửa liên tục.
Đông - đông - đông - -
Chu Tu Lâm vừa muốn nói gì, Khương Hiểu như quả bóng xì hơi: "Tôi ra mở cửa."
Chu Tu Lâm đột nhiên hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn được. Tưởng Cần à, đến thật không đúng lúc.
Vừa mở cửa, quả nhiên là Tưởng Cần.
"Chu tổng - -" Tưởng Cần bước vào, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Khương Hiểu, khóe môi mang theo ý cười lễ phép và bình tĩnh: "Phu nhân - - "
Phu nhân - -
Cằm Khương Hiểu muốn rớt, vẻ mặt cô rung động. "Trợ lý Tưởng - - "
"Phu nhân, có gì cần căn dặn?" Tưởng Cần lễ phép chu đáo hỏi.
Khương Hiểu mấp máy khóe môi: "Vẫn giống như trước đây kêu tên của em đi."
Tưởng Cần vô cùng khó xử.
Chu Tu Lâm luôn đứng xem diễn quét mắt nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là Tưởng Cần: "Không phải nói 8 giờ rưỡi sao?" Bây giờ mới tám giờ chín phút.
Tưởng Cần cười: "Sợ kẹt xe, tôi xuất phát sớm hơn một chút. Chu tổng, tôi đưa phu nhân qua trước."
Chu Tu Lâm ừ một tiếng.
Khương Hiểu: "..."
Tưởng Cần nhiệt tình bước lên, vừa định xách hành lý của Khương Hiểu, Chu Tu Lâm đã đi trước anh ta một bước, nhấc vali lên. "Cậu lên xe trước đi."
Tưởng Cần bất giác, có phải anh ta đến quá sớm rồi không. Anh ta chập choạng đi xuống lầu.
Khương Hiểu đi bên cạnh Chu Tu Lâm, cảnh này tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-chu-tien-sinh/2153782/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.