Chương trước
Chương sau
Editor: An Trà

Dĩ nhiên, Chu Tu Lâm và Khương Hiểu không hi vọng sau này Tiểu Đậu Nha đi vào ngành giải trí, nhưng mà trước khi Tiểu Đậu nha chính thức lên tiểu học, bọn họ muốn Tiểu Đậu Nha có thể trải nghiệm một tuổi thơ phong phú vui vẻ.

Sau khi quyết định đưa Tiểu Đậu Nha đến trại huấn luyện diễn viên nhỏ được đồng ý, Chu Tu Lâm thở phào nhẹ nhõm. Các trưởng bối có thể yêu cầu nghiêm khắc với anh, nhưng có Tiểu Đậu Nha ở đây, hầu như mọi nguyên tắc đều không tồn tại. Chu Tu Lâm có một trận lo lắng, có phải gia đình mình đã cưng chiều Tiểu Đậu Nha nhiều quá rồi hay không, nhưng mà cũng không sao, Tiểu Đậu Nha cũng không có ngang ngược.

Buổi tối, tâm tình cha Chu và mẹ Chu rõ ràng là sa sút, lúc ăn cơm cũng không nói lời nào.

Khương Hiểu thu vào trong mắt, trong lòng suy nghĩ, cô nói với Chu Tu Lâm: "Cha mẹ thật sự không dễ dàng gì, mong đợi con cái trưởng thành, lại mong đợi con của bọn họ lớn lên. Cha mẹ nhất định rất muốn Tiểu Đậu Nha có thể ở bên cạnh chơi với họ, lần đầu tiên em thấy dáng vẻ mất mác của cha."

Tất nhiên Chu Tu Lâm cũng hiểu ý định của mẹ, nhưng anh có kiên trì của anh. " Lúc anh ba tuổi cũng không giống như nó."

Tuổi thơ của Khương Hiểu coi như là nhẹ nhõm hơn nhiều so với Chu Tu Lâm, anh là một học bá có chỉ số IQ rất cao, mà cô được nuôi rất buông thả, chơi bùn, xuống sông bắt cá tôm, cái gì cô cũng chơi qua.

"Yên tâm đi, hai ngày nữa cha mẹ sẽ thích ứng được. Bây giờ ngược lại anh lo lắng, Mộ Mộ có thể thích ứng ở trại huấn luyện hay không."

"Em đã hỏi, trên căn bản tuổi của nó sẽ không bị chọn đi diễn, chỉ là học Đường Thi Tống Từ*." Khương Hiểu cười hỏi, "Mộ Mộ, nếu để cho con đi diễn một tiểu thư đồng, con bằng lòng không?"

*Thơ ca thời Đường của Trung Quốc.

Bạn học Chu Tư Mộ thả khối rubik trên tay xuống, "Phim cổ trang? Không muốn nữa, con không thích mang đuôi sam*."

*Cạo nửa đầu tết bím tóc đuôi dài.

Khương Hiểu cố nén cười nhìn Chu Tu Lâm, "Nghe rồi chứ."

Sau khi trở về, Chu Tu Lâm nhận được một cuộc điện thoại, là Tưởng Cần gọi đến, anh ta còn tăng ca ở công ty.

"Chu tổng, đã tra được người đăng tin, là Lữ Phẩm."

"Là ai?" Căn bản là Chu Tu Lâm chưa từng nghe qua nhân vật này.

"Một trong những nhà sản xuất "Thiên nhai xích tử tâm", người đại diện số một của nữ. Tối hôm qua, phu nhân và hắn vừa mới ăn cơm với nhau."

Đầu ngón tay Chu Tu Lâm nhẹ nhàng gõ một cái lên mặt bàn, "Gửi tin tức cậu tra được qua mail cho tôi."

"Được." Tưởng Cần lại nói một câu, "Nhân phẩm của Lữ Phẩm rất cặn bã, thích theo đuổi một số nghệ sĩ nữ vừa mới ra mắt, nhất là những cô gái xinh đẹp."

Chu Tu Lâm cười khẽ.

"Chu tổng, tôi còn tra được, tối hôm qua phu nhân đánh người, mà người bị đánh chính là hắn."

Chu Tu Lâm có chút ngoài ý muốn, "Xảy ra chuyện gì?" Tối hôm qua anh cũng không có nghe Khương Hiểu nhắc đến chuyện này.

"Nội dung chi tiết tôi lập tức gửi qua mail cho anh." Tưởng Cần không dám nói, chỉ sợ vị lão đại này sẽ nổi đóa lên.

Chu Tu Lâm nhanh chóng hiểu được rõ ràng mọi việc. Anh không có nổi đóa lên, nhưng sắc mặt lại lạnh như một khối băng.

Loại tiểu nhân ngang ngược tàn ác này đơn giản chỉ là khối u ác tính trong ngành giải trí.

Lại nhìn thấy trong video, bộ dáng Khương Hiểu hung tợn đá hắn một cái, anh bất giác bật cười, vẻ mặt căng thẳng từ từ giãn ra. Thân thủ cũng không tệ lắm.

Nhà xuất bản phải không? Anh cũng muốn xem một chút, rốt cuộc vị đại thần này có cái khả năng gì.

Lúc này ở  ngoài cửa vang lên tiếng động.

Chu Tư Mộ lại đang làm nũng.

"Mẹ, con là con trai, mẹ không thể tắm cho con."

"Con có thể tự tắm sao? Còn phải gội đầu nữa đó."

"Con muốn cha tắm cho con."

Trước khi Khương Hiểu phát điên, Chu Tu Lâm đứng dậy đi ra cửa, thì nhìn thấy Chu Tư Mộ không mặc quần áo đứng ở cửa phòng tắm, một tay đặt trên cánh cửa, liều chết không buông ra, còn mang một cái phao bơi ngang hông.

"Cha, cha, chúng ta đi tắm đi." Tiểu Đậu nha vui mừng kêu lên.

Chu Tu Lâm cầm phao bơi lội của cậu bé lên, "Chỉ có thể tắm, tối nay không được bơi." Nói xong, anh nhìn về phía Khương Hiểu, " Để anh."

Khương Hiểu lẩm bẩm một câu, "Không phải anh nói sau này sẽ tắm cùng với vợ anh sao!"

Bước chân của Chu Tu Lâm dừng lại, nén cười, yên lặng quay đầu lại nhìn vợ của anh, khả năng nói ra những lời này của của vợ đôi khi cũng không tệ. Anh đẩy đẩy Tiểu Đậu Nha, "Con vào trước đi, cha lập tức đến." 

Khương Hiểu không muốn để ý hai cha con bọn họ nữa, "Em đến phòng sách."

Chu Tu Lâm kéo tay của cô, trong nháy mắt cô đụng vào lồng ngực anh. "Làm gì vậy, còn không giúp con trai của anh đi tắm?"

"Ghen?" Khóe mắt Chu Tu Lâm tràn đầy vui vẻ, "Trước tiên chồng em sẽ giúp con trai của em tắm, một lát nữa sẽ tắm với em."

"Đi đi đi! Không biết ngượng ngùng." Mặt Khương Hiểu lập tức đỏ, vội vàng đẩy anh ra, chạy đến phòng sách nhanh như một làn khói.

Khương Hiểu đến phòng sách, tiếp tục dùng máy tính để bàn. Cô lên weibo, phát hiện hôm nay cô có thêm một trăm nghìn người hâm mộ, đều là fan của mấy người bọn Tống Văn Dịch. Không ít người hâm mộ nhắn khích lệ cô, nói cô đừng bị những lời nhắn kia ảnh hưởng, giúp thần tượng của bọn họ nhận được kịch bản tốt, hãy để lửa tình yêu thần tượng của họ cháy bỏng.

Tim của người hâm mộ cũng là bị tan vỡ.

Dĩ nhiên không ít người hâm mộ cũng nhắn lại, bày tỏ cảm xúc muốn thấy mặt một nhà ba người của cô.

Tất nhiên Khương Hiểu sẽ không đăng lên, nhưng mà, cô muốn đăng một bài lên weibo. 

"Chủ nhật, cùng tiên sinh và Tiểu Đậu Nha đi J lớn, mục đích là để cho Tiểu Đậu Nha trải nghiệm không khí trường học, sau này có thể giỏi văn võ nhiều mặt giống như tiên sinh. Trên đường rất nhiều nam sinh chạy xe chở bạn gái của mình, đi ngang qua chúng tôi. Tiểu Đậu Nha rất thích chạy xe đạp, dĩ nhiên trước mắt xe của nó vẫn còn là bốn bánh. Thấy các anh chị ái mộ không ngừng, nói: Mẹ, chờ sau này con chạy được..... Tôi tưởng con trai tôi sẽ nói, sau này sẽ chạy xe chở mẹ. Kết quả, con tôi nói, mẹ, chờ sau này con chạy được con muốn chở Đóa Đóa (bạn học nữ cùng lớp với nó). Đứa con trai này thế nào cũng là của người khác. Tiên sinh ở bên cạnh, ung dung thản nhiên nói: "Không sao, anh có thể chở em."

Cô đăng xong, phải đi xem weibo của mấy người bọn Tống Văn Dịch. Weibo của Tống Văn Dịch là studio đang xử lý, còn của Tần Nhất Lộ và Dịch Hàn trước mắt vẫn nằm trong tay bọn họ.

Hiện tại Khương Hiểu cũng đang theo dõi chặt chẽ, sợ bọn họ đột nhiên ném ra một quả bom. Cô tính chờ "Ỷ thiên" quay xong, sẽ thu hồi lại weibo của hai người bọn họ, sau này cũng đều giao hết cho studio xử lý.

Hiện tại Tần Nhất Lộ vẫn theo yêu cầu của cô, cách một ngày sẽ đăng một bài lên weibo. số lượt xem của weibo cũng không tệ lắm, cô ấy hóa trang "Triệu Mẫn" quả thật làm cho người  khác kinh ngạc vui mừng, trang phục và tạo hình rất tinh tế, hơn nữa Tần Nhất lộ hóa trang thành nam lại thêm một phần anh khí.

Mặc dù Châu Ngọc đã làm trước, bộ phim làm lại này cũng làm cho người khác rất mong đợi.

Ngay lúc này, weibo đột nhiên hiện ra vài bình luận, Khương Hiểu mở ra, tất cả đều là lời bình luận của người hâm mộ trong bài cô mới vừa đăng.

"Tối nay lại ăn phải một nồi thức ăn cho chó rồi! Tôi vẫn đang tiêu hóa!"

"Chị Khương, chị mang Tiểu Đậu Nha ra diễn trò! Để Tiểu Đậu Nha diễn em trai của anh Dịch!"

"Mẹ chồng, con dâu người ở chỗ này!"

......

Bình luận cứ hiện lên liên tiếp, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Khương Hiểu.

Cuối cùng Khương Hiểu cũng hiểu rõ, theo như lời những người đại diện khác, loại chương trình thị trường của đứa trẻ dễ thương đã đến mức độ nào rồi. Hiện nay những đứa trẻ dễ thương có thể so sánh với mấy vị sát thủ sư cô thời kì hưng thịnh TVB năm đó.

Tiểu Đậu Nha nhà cô thật sự rất có tiềm chất nổi tiếng.

"Chị Khương, thật hạnh phúc đó!"

Người hâm mộ không cảm thấy hứng thú về chồng cô, ngược lại rất thích Tiểu Đậu Nha. Tâm tình Khương Hiểu thoải mái, tưởng tượng sau này Chu Tu Lâm dẫn Tiểu Đậu Nha đi tham gia chương trình "Ba ba mình đi đâu thế" cũng không tệ đâu, nếu không cô muốn dẫn Tiểu Đậu Nha đi tham gia chương trình "Mẹ là nữ thần".

Chờ lúc cô chuẩn bị rời khỏi, vô tình liếc đến một tệp văn kiện trên máy.

Khương Hiểu không tự chủ được mở ra, nhìn một lượt, cô đã hiểu rồi.

Chu Tu Lâm giúp Tiểu Đậu Nha tắm xong, đã là nửa tiếng sau, không thấy Khương Hiểu ở phòng ngủ, anh lại đến phòng sách.

Biết anh đi vào, cô vẫn tiếp tục làm việc của mình.

Chu Tu Lâm lướt qua màn hình máy vi tính, "Nhìn lén!"

Khương Hiểu bĩu môi, "Không, em quang minh chính đại mà nhìn. Anh định làm gì?"

Chu Tu Lâm híp mắt, "Loại người như thế này còn trộn lẫn vào trong ngành."

Khương Hiểu trầm ngâm nói: "Anh đừng nhúng tay vào có được không, em có thể tự xử lý tốt." Cô nắm lấy tay anh, "Anh còn nhớ ban đầu anh và em nói những lời đó không? Em không muốn cái gì cũng phải dựa vào anh. Đương nhiên, nếu như không có anh, em cũng không thể nào có được thành tựu như bây giờ."

Chu Tu Lâm nâng khóe môi, "Em quên anh cũng là một thương nhân rồi, giúp em cũng là tự giúp anh."

Ngược lại nghe anh nói xong cảm thấy nhẹ nhõm, Khương Hiểu nói: "Anh không biết bây giờ trong ngành đều nói em có lão đại bảo bọc sao? Hâm mộ ghen tị hận!" Cô tiến tới bên tai anh, "Cảm ơn anh!"

Giữa bọn họ, chưa bao giờ nói với nhau, anh yêu em hay em yêu anh.

Nhưng mà hành động đẹp hơn lời nói, đó chính là hiểu nhau.

"Đúng rồi, em nghe nói Mạc Dĩ Hằng muốn hủy hôn với Hàn Nhị?" Hôm nay cô bị chửi, liên quan đến Triệu Hân Nhiên cũng bị người khác lôi ra. Sự kiện lúc đó gây xôn xao dư luận, ép Triệu Hân Nhiên rời khỏi ngành, mới bình tĩnh lại.

Chu Tu Lâm đáp một tiếng, "Vốn là đính hôn, ham muốn kiểm soát của Hàn Nhị quá mạnh mẽ, Dĩ Hằng sẽ không tìm cái gông xiềng cho mình."

Khương Hiểu thở dài một cái, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót. Có thể gặp được Chu Tu Lâm, vận khí của cô thật sự rất tốt. "Hi vọng Hân Nhiên có thể thoát ra nhanh một chút." Phụ nữ gặp phải loại đàn ông này cũng là do số phận. "Sau này anh cũng nên ít đi chơi cùng với Dĩ Hằng đi." Nói xong cô lại hối hận.

Chu Tu Lâm dù bận vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ hài hước. Anh cúi đầu, giọng điệu cuối cùng mang theo một chút mê hoặc, "Nếu em lo lắng, chờ sau khi rời ngành, có thể làm trợ lý của anh."

"Nghĩ thật hay." Khương Hiểu vỗ một cái lên ngực anh, "Em đi tắm."

"Bà Chu, anh không ngại tắm thêm một lần nữa."

Ngày hôm sau, nhà sản xuất "Thiên nhai xích tử tâm" mở hội nghị khẩn cấp, phải thay đổi vai nam chính.

Đạo diễn rất tức giận, "Thời gian chỉ còn một tuần, bây giờ tìm đâu ra một nam chính đây!"

Lữ Phẩm: "Diễn viên nam nổi tiếng có rất nhiều, tôi sẽ tìm cho anh."

"Lữ tổng, ngài đừng làm rộn. Bây giờ anh kiếm đâu ra một Tống Văn Dịch nữa?"

"Vậy hãy để cho Mạc Lăng Thần diễn nam chính đi."

"Vị tổ tông Mạc Lăng Thần này, anh còn không biết sao? Cũng vì nam thứ ít phân đoạn, người bố trí cũng hài lòng, anh ta mới nhận."

"Anh gấp cái gì? Chuyện tiền bạc anh không cần lo lắng."

"Lữ tổng, Tống Văn Dịch diễn nam chính, với sự nổi tiếng bây giờ của anh ta có thể làm cho bộ phim này thành công, nữ chính đã là người mới. Nam chính cũng là một người mới, tôi sẽ không quay." Ông có thể không vội sao, gặp phải một nhà sản xuất như vậy đúng là xui xẻo!

Lữ Phẩm muốn Khương Hiểu đi cầu xin hắn, người đại diện số một của Hoa Hạ phải không? Nếu bộ phim này bị hủy, thì vị trí của cô cũng không thể giữ được!

Khương Hiểu và Tống Văn Dịch nhận được tin tức. Cô vừa mới chuẩn bị đi tìm Tống Văn Dịch, thì Tống Văn Dịch đã tìm đến cô.

"Chị Khương, em quyết định bỏ "Thiên nhai xích tử tâm"."

"Trước mắt không nên gấp, bên kia cũng không chính thức hủy bỏ hợp đồng. Bọn họ cũng đã nói rằng, hủy bỏ hợp đồng, phải bồi thường gấp ba lần so với quy ước." Khương Hiểu cười.

"Không cần chờ. Loại người như Lữ Phẩm nhân phẩm quá kém, có thể hợp tác gì với loại người như thế."

Khương Hiểu suy nghĩ trong chốc lát, "Vậy chúng ta đưa tin tức, từ chối diễn!" Cô nháy mắt mấy cái, "Gần đây chị giúp em tìm một bộ phim, của đạo diễn Ngô. Chị đã nói qua với anh ta, anh ta muốn tìm em. Nhưng mà bộ phim sẽ bắt đầu vào cuối năm nay."

Tống Văn Dịch cười: "Phim điện ảnh của đạo diễn Ngô rất đáng mong chờ."

Sau khi hai người bàn bạc xong, lấy danh nghĩa của studio đăng lên.

"Những ngày gần đây, trên web xuất hiện một số lời đồn đãi, về những lời đồn đãi này, xin đừng tin! Văn Dịch quyết định từ chối diễn vai nam chính của "Thiên nhai xích tử tâm", cảm ơn mọi người đã ủng hộ Văn Dịch, anh ấy sẽ dốc lòng lựa chọn kịch bản tốt hơn, lựa chọn đối tác hợp tác, vì mọi người mà làm ra một tác phẩm xuất sắc hơn."

Tin tức vừa đăng lên, người hâm mộ của Tống Văn Dịch bùng nổ, nhà sản xuất cũng loạn. Nếu như theo lời đạo diễn, bây giờ biết đi đâu tìm một nam chính có cùng cấp bậc với Tống Văn Dịch?

Lữ Phẩm tức giận muốn hộc máu, "Gọi điện thoại cho Khương Hiểu, hẹn gặp mặt với cô ta."

Tiểu trợ lý căng thẳng, "Đã gọi, Khương Hiểu không muốn gặp ngài."

"Mẹ kiếp! Người phụ nữ này điên rồi sao? Từ chối diễn! Con mẹ nó bọn họ có biết là phải bồi thường tiền không."

"Bên kia nói, tiền bồi thường ngày mai sẽ gửi qua ngân hàng."

"Con mẹ nó, sao Tống Văn Dịch lại hồ đồ như vậy? Khương Hiểu đã cho hắn uống cái gì rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.