Cẩn Ngôn mặc quần áo vô khuẩn ngồi bên cạnh Lăng Minh không nhúc nhích, anh đã hôn mê một tuần lễ rồi, trên gương mặt thịt và huyết sắc (máu) cũng nhạt dần, cằm hơi nhọn giống như biến thành một con dao đâm vào trái tim cô, trước kia bàn tay ấm áp nhưng bây giờ lại lạnh lẽo, cho dù cô ôm ấp ra sao cũng không nóng lên được, từng giọt máu theo mạch máu chảy vào thân thể của anh, nhưng không có mang lại hi vọng. Trên cánh tay và mặt mũi của anh đều quấn băng gạc, màu trắng, giống với màu trắng của phòng bệnh này.
“Tiểu Mỹ, một tuần rồi mà anh ấy cũng không có mở mắt nhìn mình, một tuần không có cười với mình, một tuần không có gọi tên của mình, một tuần không có nắm tay của mình, một tuần......” Cô nói xong nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Tiểu Mỹ thật sự không đành lòng cắt đứt lời của cô, bây giờ mỗi ngày Cẩn Ngôn chỉ làm một chuyện, chính là ngồi ở đây, và, giống như bây giờ, ngây ngốc, không nhúc nhích giống như tượng vậy, mua cơm thì cô ấy chỉ ăn hai muỗng, nếu như cô không đi mua, sợ là ngay cả cơm Cẩn Ngôn cũng không ăn.
Cho đến khi bác sĩ nói họ không thể nữa tiếp tục ở lại nữa, thì cô ấy mới đi ra, đứng bên ngoài, nhìn anh qua cửa kính, sau đó bác sĩ lại nói cũng không thể ở bên ngoài, cô ấy mới đi theo cô về khách sạn, và ngủ thiếp đi không biết cô ấy nằm mơ thấy gì, một lần một lần kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-chang-trai-tre/2549347/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.