Nhìn Nhiễm Sĩ Duệ tự thừa nhận mình xui xẻo ở trước mặt Hạnh Cẩn Ngôn là một chuyện rất mất mặt, nhưng ngay cả tiền anh ta cũng không có, cũng không thể trở về thành phố được, hoặc là giống như tên ăn xin treo tờ giấy ởtrước ngực vậy, xin mọi người tốt bụng cho anh ta 100 đồng để anh ta vềnhà...... Nhiễm Sĩ Duệ suy nghĩ một chút, thay vì mất thể diện vớitất cả mọi người trên trấn nhỏ này, còn không bằng mất thể diện trướcmột mình Hạnh Cẩn Ngôn.
Lại nói, anh ta cũng là bởi vì cô mới trở nên uất ức như vậy, lần này Hạnh Cẩn Ngôn, phải chịu trách nhiệm, Nhiễm Sĩ Duệ tự suy nghĩ an ủi bản thân mình.
Thật ra thì sau khi từnhà hàng ra ngoài, Nhiễm Sĩ Duệ đã quyết định mình phải cố gắng lên, bởi vì lúc đó xe hết dầu rồi, anh ta sợ mất dấu Hạnh Cẩn Ngôn, chonênkhông có quan tâm, bây giờ Hạnh Cẩn Ngôn đang nổi nóng, đoán chừng cũngsẽ không muốn gặp anh ta, cho nên Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, hay là đi trước thì tốt hơn.
Nhưng khi anh ta mở cửa xe, anh ta trợn tròn mắt, ví tiền trên xe, tạp...... và chai nước suối đều không thấy.
Ông chủ của quán báo nhỏ cũng đổi người rồi.
”Vợ ông đâu rồi, thím mập mạp đấy.” Giọng Nhiễm Sĩ Duệ lạnh lẽo.
”Cái gì...... Vợ, tôi đây...... Tôi đây...... Tôi đây độcthân đã ba mươi năm, cũng muốn có một người vợ...... Vợ đấy......” Ông chủ cà lăm.
Đã rõ mọi chuyện, Nhiễm Sĩ Duệ cầm điện thoại báo cảnh sát, nhưng...... Cuộc sống thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-chang-trai-tre/2549256/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.