Chương trước
Chương sau
Bởi vì là ngày đầu tiên nên các đàn anh không sắp xếp cho quá nhiều việc, Ôn Nhu và Lưu Bình thành một tổ, đi theo một đàn anh thay băng, sai đó cô phụ trách viết bệnh án, Lưu Bình lại đi thay băng, không làm những việc khác.

Máy tính trong văn phòng của bác sĩ có hạn, bọn họ vội vàng làm cho xong, không dám chiếm dụng máy tính. Ở bên kia hành lang có chỗ ngồi đọc sách, ngoài ra văn phòng còn có đường thông qua được văn phòng chủ nhiệm, ở hành lang đó có một cái bàn lớn, chưa đến giờ tan tầm thì đàn anh cũng không gọi bọn họ, vậy nên bốn người chọn ngồi ở đây.

“Mình cảm thấy ở khoa này cũng khá tốt đó.” Lưu Bình nhìn vào trong rồi nhỏ giọng thì thầm: “Chi bằng lát nữa chúng ta chuồn về trước đi?”

“Cậu đừng đi nha.” Hạ Dương không đồng ý: “Lỡ bị bắt thì phải làm sao bây giờ? Đây mới là ngày đầu tiên thôi đó.”

“Đúng vậy.” Vu Tư Nhã trừng mắt nhìn cậu ấy: “Cậu bị bắt là hại chúng mình phải nghe mắng chung, cậu thử chạy xem!”

Lưu Bình trợn trắng mắt nói: “Làm như các cậu không muốn chuồn vậy á.” Nói xong nhìn về phía Ôn Nhu: “Ôn Nhu, cậu thấy sao?”

Ôn Nhu nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu về trước đi, bên này mình gánh được, không sao đâu.” Dù sao Lưu Bình còn muốn thi lên thạc sĩ, thời gian đương nhiên quý giá hơn ba người không thi như họ nhiều.

“Vẫn là Ôn Nhu tốt nhất.” Ôn Nhu vừa dứt lời, Lưu Bình lập tức thu dọn đồ đạc: “Vậy thứ sáu cậu đừng đến, mình gánh cho cậu.”

“OK.” Ôn Nhu gật đầu: “Cậu về đi, có chuyện gì mình gọi điện thoại cho cậu.”

Hạ Dương vừa thấy liền nhịn không được cảm thán nói: “Cậu xem đồ ăn ý của hai cậu kìa, cậu ấy về ôn bài, cậu lại ở đây làm việc. Đến khi cậu ấy đi làm, cậu lại đi làm thêm, tốt thật.” Nói rồi lại liếc nhìn Vu Tư Nhã đang đứng kế bên nói: “Cậu nói xem khi nào hai chúng ta mới có thể như vậy?”

“Cậu dẹp ý nghĩ đó đi!” Vu Tư Nhã suýt chút đã siết cổ cậu ấy: “Hai chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân, ai cũng không thể đi!”

Cũng may tiếp sau đó không có chuyện gì. Mãi cho đến giờ tan làm, ba người họ mới thu dọn, chào các đàn anh một tiếng rồi về.

Lúc gần đi, Vu Tư Nhã nhìn vào văn phòng bên kia, có chút tiếc nuối nói: “Cậu nói xem, chúng ta ở bên đây lâu như vậy, nói lớn tiếng như vậy, mà anh Chu cũng không ra nhìn một cái, tính tình tốt quá đi.”

Ôn Nhu: “…… Chẳng trách vừa nãy cậu nói chuyện lớn như vậy. Nếu Hạ Dương mà biết sẽ mắng chết cậu.”

“Ha ha.” Vu Tư Nhã cười trộm: “Mình nghe nói anh Chu đang độc thân, cậu xem hai chúng ta, ha ha.”

Ôn Nhu cười vô cùng dịu dàng: “Như Hoa tiểu thư, xin người cách xa tôi một chút có được không?”

“Ơ kìa, ta tên Như Hoa thì chẳng phải ngươi sẽ tên Tựa Ngọc sao?” Vu Tư Nhã ôm cánh tay của cô, vui cười: “Nhắc đến mới nhớ, hôm nay lúc kiểm tra phòng thấy cậu là lạ, có phải cậu vẫn chưa quen không?”

Nụ cười trên Ôn Nhu lập tức biến mất, thay vào đó là một cái thở dài: “Mình đang cố gắng, cố gắng thích ứng.”

“Chắc là do cậu ít thấy đó.” Vu Tư Nhã đưa người đụng vào cô, làm mặt quỷ: “Muốn không, lát nữa về mình gửi cho cậu mấy tấm hình, để cậu thích ứng, quan sát nhiều một chút.”

Ôn Nhu lập tức từ chối nói: “Không cần! Cậu đừng làm mấy trò bậy bạ!” Nói xong cô vội vàng né Vu Tư Nhã, chạy ra ngoài. Cô gái này điên lên quá đáng sợ.

Vu Tư Nhã đuổi theo ở phía sau, cười cô: “Cậu thật sự nên nhìn nhiều một chút, tiếp thu nhiều một chút, trong cuộc sống cậu phải giỏi phát hiện những cái đẹp……”

Thôi bỏ đi, cô hầu nhỏ này của cô ấy đã định chỉ có thể làm việc vặt trong khoa thôi.

Hôm sau.

Chu Ngạn dẫn theo bọn họ đi kiểm tra phòng, Vu Tư Nhã và Hạ Dương đều có chút hâm mộ: “Đi kiểm tra phòng với boss tốt biết bao.”

Ôn Nhu không trả lời hai người họ, thầm nghĩ có tốt chỗ nào đâu? Cả đám người cùng đứng, cô và Lưu Bình ở sau cùng, người đằng trước nói gì đến một chữ cũng không nghe được thì có gì tốt chứ?

Nhìn thấy bệnh nhân trong phòng, Ôn Nhu mím môi, do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đứng ở cửa phòng không vào. Dù sao có nhiều người như vậy, cho dù cô không vào cũng không ai phát hiện ra, hơn nữa, người ta không thèm quản những chuyện này.

Đi liên tiếp ba phòng bệnh cô vẫn không vào, chỉ đứng ngoài cửa nhìn những lời răn dạy được dán trên tường hoặc những khẩu hiệu trong sổ tay.

Anh hai và anh ba đã thấy, nhìn nhau một cái rồi không nói gì.

Ôn Nhu cảm thấy bọn họ chắc đã đoán ra được, nhưng mà cô thật sự không muốn vào, nên đành làm bộ không thấy. Chỉ cần đàn anh không bắt ép, cô sẽ mặc kệ.

“Anh ấy bị tăng sinh tuyến tiền liệt.” Chu Ngạn nhìn bọn họ: “Giai đoạn đầu không kịp thời trị liệu, tối hôm qua đã có tình trạng tắc nghẽn. Sắp xếp cho anh ấy phẫu thuật trong hôm nay đi, trong lúc phẫu thuật lấy sinh thiết lạnh[2] xem thế nào.”

[2]: Sinh thiết lạnh là hình thức sinh thiết được lấy ngay trong ca mổ, hay còn gọi là “cắt lạnh”. Kỹ thuật sinh thiết lạnh, sinh thiết tức thì hoặc sinh thiết cắt lạnh là kỹ thuật xét nghiệm mô bệnh học nhanh, khi bác sĩ chưa biết khối u đó là lành tính hay ác tính.

Anh hai nói: “Được, lúc về tôi sẽ đi làm hồ sơ.”

“Loại bệnh tắc nghẽn tuyến tiền liệt này lúc anh ấy được khám đã rất lớn rồi, về cơ bản sờ một cái sẽ biết.” Chu Ngạn: “Khám tuyến tiền liệt giống như kiểu kiểm tra thể trạng cơ bản của khoa chúng ta rồi, các cậu thực tập nhất định phải tự mình……”

Quét một vòng, tầm mắt dừng lại ở người đang đứng lắc lư ngoài cửa.

Anh nheo nheo mắt: “…… Nhất định phải tự mình làm một lần mới được.”

Sắp xếp công việc xong, Chu Ngạn đi ra ngoài trước, lúc đi đến cạnh cửa, anh cố ý đi chậm lại. Người đang đứng lắc lư canh cửa lập tức cúi thấp đầu, lùi về phía sau hai bước, vừa hay sau cửa có một chậu hoa, che khuất nửa người, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không biết có người ở đây.

“Cô ở đây làm gì?”

Ôn Nhu nhìn thấy đôi giày da trên mặt đất, chờ nó chuyển hướng sẽ chạy trốn ngay. Ai ngờ bất thình lình nghe câu hỏi như vậy, tim trong lồng ngực bắt đầu đập thình thịch.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng ba giây, rất bình tĩnh trả lời: “Kiểm tra phòng.”

Chu Ngạn vừa tức vừa muốn cười, hai tay khoanh trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Cô kiểm tra cái gì? Kiểm tra xem ổ khoá phòng bệnh có hư chưa sao?”

Sau chuyện này, mỗi lần nhớ lại, Ôn Nhu đều không nhịn được bội phục bản thân mình của lúc đó, vô cùng dũng cảm, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp. Đương nhiên cũng có thể là do giọng nói của đàn anh Chu quá dịu dàng, mặc dù đang tức giận cũng giống như gió mát thổi qua tai.

“Ổ khoá này vẫn còn tốt.” Ôn Nhu nghiêm túc chỉ vào ổ khoá phòng bệnh: “Không có hư.”

Anh hiển nhiên biết nó không hư!

Chu Ngạn lạnh mặt hỏi: “Vì sao không vào phòng bệnh?” Kiểm tra phòng mà không vào phòng bệnh thì kiểm tra cái gì? Không tận mắt thấy thì sao biết rõ tình trạng của người bệnh được? Lần đầu tiên anh mới thấy loại người như thế này!

Trong đầu Ôn Nhu bỗng nhiên hiện ra câu hôm qua Vu Tư Nhã nói với cô, trước khi kịp suy nghĩ, cô đã thốt ra khỏi miệng:

“Tôi sợ mình sẽ từ bỏ theo đuổi cái đẹp.”

Trong nháy mắt, thời gian giống như ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút bị kinh hãi.

Chu Ngạn bị câu này làm cho hoảng. Đây là cô gái nhỏ anh thấy ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất trong bốn người, giờ lại nói như vậy trước mặt anh. Đúng là khó tưởng tượng ra được!

Theo đuổi cái đẹp?

Theo đuổi cái gì đẹp?

“Cô.”

“Đàn anh.” Ôn Nhu giành trước một bước, chỉ người vừa ra khỏi phòng bệnh cách vách: “Bên kia có người tìm.”

“Bác sĩ Chu, anh nhìn xem tôi bị gì vậy.” Vừa đúng lúc có bệnh nhân ra khỏi phòng cách vách, cầm theo túi nước tiểu, che phần ở dưới lại: “Ngày hôm qua mới làm phẫu thuật xong nhưng bị ngứa, còn hơi đau nữa, cả đêm không ngủ ngon giấc được.”

“Cái đó.” Nụ cười của Ôn Nhu cứng đờ nói: “Nhìn rất cấp bách.”

Chu Ngạn nhìn chằm chằm cô: “Lát nữa đến văn phòng của tôi.”

“…… Vâng.”

Mấy đàn anh đi theo kịp đã biết chuyện gì xảy ra, lúc đi ngang qua Ôn Nhu chỉ nhìn cô cười cười, không nói gì.

Lưu Bình đi theo sau cùng, vì cách khá xa nên không nghe thấy hai người họ nói gì, chỉ thấy đàn anh Chu dừng trước mặt Ôn Nhu một lát. Đợi đến khi lên đến liền không ngừng lảm nhảm hỏi cô:

“Anh Chu nói với cậu cái gì đó? Dạy cậu cái gì thế? Vì sao lại không dạy mình? Hai chúng ta cùng một tổ, cậu phải giảng lại cho mình!”

Ôn Nhu nghe không lọt tai chữ nào, trong đầu cô cứ nghĩ sao lúc nãy sao cô dũng cảm đến mức nói ra câu đó chứ? Đàn anh Chu sẽ nghĩ cô thế nào đây?!

——

Phòng làm việc rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lật sách thì không còn tiếng gì khác.

Ôn Nhu nhịn không được nuốt nước bọt, có chút sợ hãi.

Cô đứng ở đây đã hai phút mà đàn anh Chu vẫn chưa nói câu nào, không biết là có ý gì.

“Ôn Nhu?” Chu Ngạn bỗng nhiên mở miệng.

“Vâng!” Ôn Nhu lập tức đứng thẳng, hai tay đặt trước bụng, vì hồi hộp nên bấm bấm tay, ngực thì cứ như sấm nổ.

Chu Ngạn nhìn cô. Cô gái nhỏ này để mặt mộc, trên người mặc cái áo blouse trắng, đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt đang cẩn thận nhìn anh, hàng lông mi lại run nhè nhẹ, nhìn ra được là đang sợ hãi.

Nhớ đến lời nhóm Tiểu Bắc vừa nói ban nãy:

“Anh, anh đừng có mắng chửi người ta, chỉ là thực tập thôi.”

“Ái chà, người ta là một cô gái nhỏ, ngại nhìn cũng rất bình thường mà.”

“Không phải họ đang muốn thi lên thạc sĩ sao? Không chừng còn phải đang học thuộc bài đó.”

Chu Ngạn mím môi, đây cũng là một lý do khác khiến anh không thích dẫn theo thực tập sinh. Vừa không đặt kế hoạch để luân phiên giữa các khoa, vừa không biết bồi dưỡng thêm, cả đám chỉ biết đưa ra đủ loại lý do suốt ngày, ngay cả cơ hội học lâm sàng cũng không biết nắm bắt, chỉ mới nặng lời một chút đã lo lắng đứng không nổi.

Đúng là ra vẻ!

“Nếu đã đến, cô phải thực tập cho thật tốt, nhân lúc còn đi học thì có thời gian hãy học nhiều kiến thức hơn, sau này đều sẽ là vốn liếng của cô, đừng có đua đòi theo người khác!” Cuối cùng cũng không nhịn được, nói thêm mấy câu: “Nền tảng còn chưa vững mà mơ mộng cái gì!”

“Tôi……” Ôn Nhu há miệng thở dốc.

“Làm sao? Cô còn cảm thấy oan ức quá sao?” Giọng Chu Ngạn hơi cao lên: “Kiểm tra phòng mà cô không bước vào phòng bệnh, cô nói tôi nghe xem cô kiểm tra cái gì!?”

Ôn Nhu không biết nên nói như thế nào, cũng không thể cứ như thế này được.

“Thao tác kiểm tra thể trạng cơ bản là gì, cô nói tôi nghe thử xem.” Chu Ngạn hất cằm, ra hiệu cho cô: “Cô nói đi, cái này có ghi trong sách vở, bất kể là khoa nào cũng giống nhau.”

Ôn Nhu mím môi, “Kiểm tra, sờ nắn, gõ và nghe.”

Chu Ngạn cười lạnh: “Cô nhớ rõ như vậy, vậy cô nói tôi nghe xem, cả bốn hạng mục đánh giá cơ bản này cô đều không làm, cứ đơn thuần dựa vào máy để kiểm tra kết quả sao?”

“Ai nói cô kết quả kiểm tra luôn chính xác một trăm phần trăm vậy?”

Ôn Nhu lắc đầu, không dám mở miệng.

“Đây là lần đầu tiên, tôi không nói nhiều với cô nữa.” Chu Ngạn xua tay nói: “Sau này chú ý công tác lâm sàng của mình hơn một chút. Trước mắt còn có người nói cô, đến lúc đó, không chừng người nói cô là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân đó.”

Trong lòng Ôn Nhu thở dài một hơi, nói: “Vâng, cảm ơn anh Chu.”

Cảm ơn anh?

Chu Ngạn uống một ngụm trà, giọng điệu này nghe không giống lắm. Anh lắc đầu, quả nhiên là thiếu kinh nghiệm xã hội, chưa thấy qua đòn hiểm của cuộc sống.

Ra khỏi cửa văn phòng, ba người bọn Vu Tư Nhã lập tức bước đến.

“Sao rồi? Sao rồi? Cậu bị mắng hả?”

Ôn Nhu gật đầu.

“Không thể nào, anh Chu nhìn rất điềm đạm, cậu thử nói tốt một chút, nói lúc đó cậu bỗng dưng bị chóng mặt nên mới không vào.”

“Vô dụng thôi.” Ôn Nhu trả lời ỉu xìu, nằm trên bàn thở dài, quay đầu qua nhìn họ hỏi: “Các cậu nghĩ xem, có khi nào đến khi hết thời gian thực tập, anh Chu không ký tên cho mình không?”

Mỗi khi hết thời gian thực tập ở khoa nào thì đều phải có đóng dấu trên sổ tay thực tập, con dấu ở trạm y tá [3]. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải có chữ ký của thầy dạy, là chủ nhiệm khoa hoặc phó chủ nhiệm, khoa của họ chắc chắn phải là do đàn anh Chu ký.

[3]: Là một khu vực của một cơ sở chăm sóc sức khỏe, nơi các y tá và nhân viên chăm sóc sức khỏe khác làm việc phía sau khi không làm việc trực tiếp với bệnh nhân và nơi họ có thể thực hiện một số nhiệm vụ của mình.

Vu Tư Nhã xoa cằm, do dự một lát:

“Mình cảm thấy là do biểu hiện hôm qua của cậu không quá hăng hái, hôm nay lại không nói lời hay với người ta cho nên cậu mới bị mắng.”

“Hả?” Ôn Nhu nghe không rõ: “Sao mình không hăng hái làm việc chứ?” Cô đi làm đúng giờ, vả lại còn không về sớm, ai kêu gì cô cũng làm thì có chỗ nào không hăng hái?

“Cậu nhớ lại xem.” Vu Tư Nhã thuận thế đẩy Lưu Bình đi, ngồi xuống kế bên Ôn Nhu nói: “Hôm qua lúc anh Chu điểm danh, ba người chúng mình đều vô cùng hăng hái, giọng Lưu Bình còn rất lớn, nhưng đến cậu, cậu là người không hăng hái nhất, có phải không?”

Ôn Nhu phản bác nói: “Vậy nếu giọng mình trời sinh đã nhỏ thì sao?”

“Chủ yếu là ánh mắt của cậu không đúng!!!” Lưu Bình lại chen miệng vô nói.

Vu Tư Nhã trừng mắt liếc cậu ấy một cái, xong lại nhìn Ôn Nhu: “Chắc chắn là cậu không giống bọn mình! Cậu nhìn ánh mắt của bọn mình lúc nói chuyện với anh Chu xem, rồi nhìn lại cậu nữa.”

Ôn Nhu đưa điện thoại lên nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình: “Mình làm sao chứ?”

“Cậu quá bình thản rồi!” Vu Tư Nhã gãi đúng chỗ ngứa: “Cậu nhìn chúng mình xem, lúc nhắc đến anh Chu trong mắt đều là sự sùng bái! Kính trọng! Bái phục! Boss đó!!!”

Ôn Nhu: “…… Quả thật rất đỉnh.” Nhưng chuyện này đều không phải là kiểu cô có thể khống chế, cô thật sự không làm được giống Vu Tư Nhã.

Hạ Dương đập bàn nói: “Vậy cậu vuốt mông ngựa[3] đi?Không đổi ánh mắt được dù sao miệng cũng được một chút phải không?” Cậu ấy nói xong nhìn hai người: “Chỉ biết đọc sách không thì không được, cậu còn phải biết cách cư xử nữa.”

[3]: Nịnh hót

“Đúng vậy.” Hai người gật đầu nói: “Ít nhất phải nói được một ít lời hay, dễ nghe, có phải không? Đừng cứng nhắc như vậy, cậu hiểu không?”

“Vuốt mông ngựa à……” Ôn Nhu gãi đầu, cô thật sự không biết làm mấy cái này: “Để mình thử xem.”

Lưu Bình nhanh chóng chạy qua văn phòng của đàn anh Chu, nhìn xuyên qua cửa kính, rồi lại chạy về thì thầm nói:

“Anh Chu sắp ra đây rồi, nhanh lên nhanh lên. Chờ lát nữa anh ấy ra đây, cậu phải lớn tiếng khen anh ấy vài câu nghe chưa?”

“Bây giờ hả?” Ôn Nhu do dự nói: “Từ từ đi được không?” Cô vừa mới bị mắng xong thì có thể khen anh cái gì chứ? Cô không còn sức để khen!

“Rèn sắt khi còn nóng!” Vu Tư Nhã dặn dò cô: “Nhất định phải lớn tiếng đó! Dữ tợn vào! Dùng sức vào! Ca ngợi anh ấy!!!”

“Nhanh lên nhanh lên, anh Chu ra rồi! Ra rồi!” Lưu Bình gằng giọng che giấu giúp các cô: “Nhanh nói, nhanh nói.”

Ôn Nhu lập tức hồi hộp: “Cậu cậu cậu, các cậu làm trước đi!”

Vu Tư Nhã nhanh chóng nói: “Anh Chu thật lợi hại!”

Cửa văn phòng được kéo ra.

“Tuổi trẻ tài cao!” Vu Tư Nhã nháy mắt ra hiệu.

“Đẹp trai nhiều tiền!” Hạ Dương nhận thấy ngay tức khắc.

Sau khi Ôn Nhu thấy bóng dáng của đàn anh Chu, âm thầm nắm chặt tay. Lưu Bình chắc chắn sẽ khen đàn anh năng lực xuất chúng, vậy thì cô nói một câu đơn giản thôi, thật là lợi hại!

Vừa đơn giản lại đúng sự thật!

“Tướng mạo như Phan An!” Lưu Bình rống lên.

Ôn Nhu sửng sốt, cái miệng nhanh hơn não: “Phải không?” Giống Phan An thì quá khoa trương rồi? Cô cảm giác bây giờ mình còn chưa nhớ rõ diện mạo của đàn anh Chu.

“Á, tôi tôi, tôi nói.” Ôn Nhu phản ứng, hối hận ngay tại chỗ: “Tôi nói, nhìn nhìn không không không… không quá… không quá giống.” Giọng nói ngày càng nhỏ dần, đặc biệt là dưới ánh nhìn chằm chằm không biểu cảm của Chu Ngạn, Ôn Nhu không ngừng chột dạ.

Chu Ngạn hừ lạnh một tiếng, lười so đo với cô, liền xoay người rời đi.

Bùm ——

Ôn Nhu đầu đập vào bàn.

Thôi xong! Vỗ vào chân ngựa rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:

Chu Ngạn: Tôi không đẹp trai sao?

Ôn Nhu: Không phải.

Chu Ngạn: Tôi không trẻ trung?

Ôn Nhu: Không phải.

Chu Ngạn: Cô có ý kiến gì?

Ôn Nhu:…… Không có.

Ôn Nhu: Tôi không nên nghe lời mấy quân sư quạt mo này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.