Ngày hôm sau lúc Ôn Nhu thức dậy, Chu Ngạn đã rời đi từ sớm, trên cửa có thêm sự xuất hiện của một tờ giấy note.
“Nhớ đóng cửa kỹ.”
Ôn Nhu thêm một câu bên dưới:
“Cảm ơn anh Chu.”
Lúc này trời vừa sáng không bao lâu, mặt trời còn chưa lên, ngày mới vẫn chưa bắt đầu. Ôn Nhu cởi áo blouse trắng, thu dọn đồ của mình rồi ra chào anh cả để về.
Anh cả phẫn uất nhìn cô: “Tối hôm qua em ngủ ở văn phòng anh Chu phải không?”
Ôn Nhu gật đầu, giải thích: “Tối hôm qua vừa đúng lúc anh Chu về, tiện thể cho em nghỉ ở văn phòng anh ấy một lát.”
“Sao anh ấy chưa bao giờ cho anh vào đó ngủ một chút?” Anh cả không kìm được sự ganh tị của mình, than trời than đất: “Khi nào tôi mới được vào hưởng thụ đây!” Giường ở phòng trực ban cứng gần chết.
Ôn Nhu dở khóc dở cười.
“Vì sao anh ấy lại cho em vào thế?” Anh cả có chút tò mò, anh ta luôn cảm thấy đàn anh Chu đối xử với Ôn Nhu không giống bình thường!
“Chắc là,” Ôn Nhu nghĩ nghĩ: “Cảm thấy em quá đáng thương?”
Đại sư huynh nhìn bóng lưng của cô, nói thầm một câu: “Sao có thể được?”
——
Trở về phòng ngủ, cô rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi ra ngoài ngay. Thứ sáu, thứ bảy mỗi tuần cô đều phải đến cửa hàng tổng hợp làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ bán thời gian, cô chủ yếu phụ trách khu giặt giũ, hoá chất và các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-anh-chu/2499588/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.