Chương trước
Chương sau
Màn đêm dần buông xuống, ai làm việc lấy đội quân long rồng cùng Vampire theo thường lệ vẫn đi tuần tra như mọi ngày. Nhưng có thể để ý thấy không khí dạo dực quanh quẩn đâu đây, bởi vì tối nay Erik đã báo với bọn chúng có thể đám U linh sẽ tập kích bất ngờ, cũng sẽ có thêm một vài món đồ chơi bọn chúng sẽ mang ra tặng cho bọn họ.

Một đám Vampire lúc trước đùn đẩy nhau đi tuần tra, gác đêm thì hôm nay lại tranh nhau để được đi tuần tra, đúng là chỉ sợ thế giới không loạn. Cuối cùng để công bằng bọn chúng quyết định rút thăm, mấy đứa may mắn rút được que đầu đỏ hớn hở chạy về phòng chuẩn bị thật ngầu để tối nay đi chào hỏi dịch. Đến tối bọn chúng cùng tiểu đồng bọn hớn hở huýt sáo đi tuần tra, chỉ hận không thể cùng nhau hát vang bài " Đại vương sai ta đi tuần núi", không khí vui tươi như mở hội đến nơi.

Nhưng tiểu Vampire kém may mắn cùng nhau ngồi xổm trên mái nhà, chỉ cần một chút động tĩnh thôi là sẽ nhảy ra góp vui ngay, một chút cũng không chịu thiệt.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Trong phòng ấm áp chăn đệm thơm phức, Thiên Ân ngồi trên giường cổ hơi nghẹo sang một bên mồm hơi mở ra nhìn vô cùng ngốc. Erik đi vào trong phòng thì nhìn thấy một màn này, trong đầu hắn có suy nghĩ nếu cậu mà chảy nước dãi ra chăn, lập tức hắn sẽ ném cậu cùng chiếc chăn đó ra ngoài, một chút cũng không mềm lòng.

Cầm cốc sữa đưa đi đến bên giường Thiên Ân, Erik búng nhẹ một cái lên trán cậu.

" Uống sữa xong rồi ngủ"

Thiên Ân ngốc ngốc đưa mắt nhìn Erik, tâm hồn treo ngược cành cây được gọi về, cậu cười cười nhìn Erik rồi tiếp lấy cốc sữa trong tay hắn uống một hơi, đúng là ngoan ngoãn đến không thể ngoan được hơn.

Đặt chiếc cốc lên bàn Erik ôm cậu vào lòng hôn nhẹ một cái lên khóe môi cậu.

Thiên Ân hơi bất ngờ quay qua hỏi Erik " Anh vào phòng lúc nào đấy"

Trán Erik hiện vào vạch đen thế là lúc vừa nãy cậu vẫn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ mà uống sữa hả, đúng là đáng đánh đòn mà.

Erik nhéo eo cậu một cái, Thiên Ân cười hà hà tránh tay hắn, hai người lại lăn lộn một hồi trên giường khi đã chơi mệt Thiên Ân để cằm lên vai Erik nói.

" Anh chắc U linh sẽ tấn công tối nay à"

Đáp lại ánh mắt long lanh chờ mong của Thiên Ân, Erik nói " Tôi cũng không biết"

Thiên Ân cảm giác mình bị lừa gạt " Anh nói vậy với đám Vampire mà " Thiên Ân ôm lấy tay Erik.

" Tôi chỉ nói vậy thôi, ai bảo bọn chúng tin đâu chứ"

Thiên Ân mắt chữ A mồm chữ O không thể tin được nhìn Erik, hắn mà cũng nói được ra một câu vô lại như vậy sao, đây là lừa gạt con nít đấy, đúng là rất không có lương tâm có biết không.

" Anh bắt nạt bọn chúng, không có phong thái lão đại gì" Thiên Ân thay mấy tiểu Vampire bất mãn.

Erik kéo Thiên Ân vào lòng mình " Tại bọn chúng quá ồn ào, em mau ngủ đi trời sắp sáng rồi"

Vì hơi mệt mỏi nên Thiên Ân cũng không diễn tiếp vai anh hùng thay người khác đòi công đạo mà rất chân chó lăn vào trong lòng Erik ngủ vù vù. Một chút thương cảm dành cho mấy tiểu Vampire kia cũng bị lồng ngực của Erik đánh bay mất. Đúng là không có gì hạnh phúc hơn việc được nằm ngủ say sưa trong lòng người yêu.

Mấy tiểu vampire ngồi trên nóc nhà đếm sao, mãi mà chưa thấy kẻ đột nhập đâu. Bọn chúng huýt sáo hỏi mấy tiểu đồng bọn bên dưới có phát hiện gì không, đổi lại cũng chẳng có thu hoạch gì. Cuối cùng một đám tiểu vampire với niềm tin bất diệt dành cho suy đoán của Erik vẫn bám rễ ở đó không một chút lung lay. Đúng là phải được trao tặng huân chương lao động hạng nhất, cùng với kỳ nghỉ mát ở Châu Mỹ, đặc biệt rất đáng được khen thưởng.

Sáng hôm sau một đám tiểu Vampire chạy vào gặp Erik cáo trạng, nói tối hôm qua bọn U linh không có đột nhập làm lãng phí biết bao nhiêu tình cảm của bọn chúng.

Nghe mấy tiểu Vampire kể lể, Erik nhàn nhạt nói " Chắc chắn hôm qua các ngươi tạo ra động tĩnh quá lớn, khác biệt với mọi hôm nên bọn U linh phát hiện thấy bất thường mới hoãn lại hành động" Đúng là nói dối không chớp mắt, đẳng cấp của ảnh đế, Thiên Ân âm thầm thả 1 like cho chồng mình.

Đám vampire suy nghĩ kỹ lại thấy Erik nói đúng, có lẽ do bọn chúng quá khoa trương nên bị phát hiện. " vậy tiếp theo chúng ta làm gì" Một tiểu Vampire giơ tay phát biểu.

" Vẫn cần đề cao cảnh giác, cứ hoạt động bình thường, có lẽ tối nay khi bọn chúng thấy mọi thứ bình thường sẽ tấn công chúng ta" Erik nói.

Mấy tiểu Vampire nghe thấy bọn U linh không sợ quá mà hủy bỏ tấn công, bọn chúng trong lòng rất vui cùng kéo nhau ra ngoài canh gác, đúng là tự giác so với ngày thường tăng gấp 3 lần.

" Anh lại lừa bọn chúng" Thiên Ân chọc chọc cơ bụng của Erik.

Erik cười cười nói " Em thấy tôi lừa bọn chúng như vậy không đúng"

" Một chút cũng không có gì không đúng" Thiên Ân vô cùng vô lại mà nhào vào lòng Erik, đúng là trời sinh một đôi.

Nếu không nói như vậy bọn tiểu Vampire cũng không nhiệt tình với công việc như bây giờ, canh gác chặt chẽ như bây giờ rất tốt, rất có tinh thần đề cao cảnh giác, một chút lừa gạt đó không đáng gì.

Erik cười cười kéo Thiên Ân xuống rồi phủ kín lên đôi môi của cậu, đáng yêu như vậy đúng là làm cho người ta muốn cắn một cái. Nghĩ vậy Erik cũng không để mình chịu thiệt mà cúi xuống tìm môi Thiên Ân.

Jason thấy mấy đội tuần tra thường ngày đã rất quy củ rồi hôm nay lại còn nhiệt tình và có tinh thần chiến đấu cao đến bất ngờ, hỏi ra mới biết bên Vampire báo bọn U linh chuẩn bị đột kích bất ngờ. Những đau đớn mà U linh mang đến cho bọn họ Long rồng chưa bao giờ quên, cơ hội trả thù đến, tất nhiên mọi người đều tăng cường luyện tập phải trả thù cho đồng đội đã ngã xuống, một chút cũng không thả lỏng.

Jason động viên bọn họ vào câu rồi đi vào chỗ điều chế thuốc của Albert.

Thấy Albert đang phân loại một ít cây thuốc hắn đi đến nói " cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi, lần này cũng nhờ anh bệnh dịch của mấy long rồng mới được ổn định"

Albert xua xua tay nói " Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà" nói rồi hắn đứng lên đưa cho Jason một đoạn cây cỏ "Tôi mới nghiên cứu được vài thứ cây có thể trồng ở quanh chỗ Long, giúp cho an thần, tập trung. Để lâu có thể bình tâm không dễ gặp kích thích là mất bình tĩnh"

Jason cầm cây cỏ trong tay cảm thấy không biết phải nói gì.

Thấy Jason lại muốn cảm ơn mình, Albert vội nói " Người nhà cả, không cần cảm ơn qua lại. Cậu còn là em dâu của tôi nữa, không cần khách sáo"

Nghe thấy hai chữ em dâu này Jason cảm thấy hơi chói tai, hắn vẫn chưa đồng ý lấy cái tên Vampire thích đeo bám kia đâu nha, dù có làm mấy thứ kỳ quái đó nhưng cũng không thể coi là đó đó được.

" Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều sau này cần gì chỉ cần anh nói dù việc có khó khăn đến mấy Long rồng cũng không khước từ"

Đúng là rất khẳng khái dứt khoát, một chút lợi ích cũng không chiếm, kẻ có ơn với Long rồng bọn chúng nhất định sẽ nhớ kỹ và báo đáp.

" Được rồi, được rồi tùy cậu" Albert cũng tùy đứa em dâu này, chạy đi nguyên cứu nhân giống cây.

Lúc bắt được đám người thí nghiêm từ chỗ U linh về cùng với phát hiện trước kia của Albert và tiểu vàng bọn họ biết được U linh có một loại thuốc khiến cho Long rồng một khi nhiễm phải sẽ phát điên đánh mất lý trí. Tuy không biết thứ đó là gì nhưng việc này rất có tính khiêu chiến vì thế là Albert mở lại tất cả sách thuốc của mình để tình xem có gì có ích không, cuối cùng phát hiện ra loại cây an thần này. Tuy không biết có hiệu quả không nhưng với tình hình trước mắt cũng khá khả quan, dần dần quan sát thêm, hắn nhất định phá được loại thuốc kia của U linh.

 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.