Chương trước
Chương sau
Nghe được lời nói của Thiên Ân nụ cười lạnh xuất hiện trên môi Erik. Anh là người tốt sao, cái danh hiệu này anh không dám nhận.

Mở đôi mắt màu ánh kim ra, không khí trong phòng bỗng nhiên giảm xuống một cách đột ngột. Erik xoay người đè lên Thiên Ân, tay anh bóp lấy cổ cậu, ánh mắt âm u không chút độ ấm, giọng nói như tu la từ địa ngục được cất lên.

"Tôi không phải là người tốt, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giúp đỡ ai, tất cả chỉ là vì lợi ích mà thôi. Nhớ cho kỹ, tôi là một Vampire, tôi có thể lấy đi tính mạng của cậu bất kỳ lúc nào tôi muốn. Tôi làm tất cả không phải vì cậu, nếu cậu mà tiết lộ ra bất cứ điều gì về gia tộc của tôi thì cho dù cậu có là cậu chủ Ân gia thì tôi cũng sẽ để cậu chết một cách đau đớn nhất"

Tất cả lời đe dọa cùng với nhiệt độ lạnh băng quanh người không làm cho Thiên Ân cảm thấy sợ hãi, cậu chỉ nở một nụ cười tinh nghịch rồi nói.

"Đây là lần đầu tiên anh chủ động đến gần tôi như vậy"

Cậu nói xong vòng tay qua cổ Erik, đôi mắt cậu không dấu được vẻ thích thú.

"Chúng ta đã thân thiết như vậy, có phải tôi có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào tôi muốn không"

Erik cảm thấy không thể dùng từ bình thường để hình dung đầu óc của cậu chủ thiên tài này. Anh gỡ đôi tay đang quấn lấy cổ mình ra, lạnh giọng.

"Tốt nhất cậu không nên đến gần tôi. Chúng ta không cùng một thế giới"

Thấy Erik lại chuẩn bị đẩy mình ra xa, Thiên Ân cố bám lấy cổ anh không chịu buông.

"Tại sao vậy, tại sao không cho tôi đến gần anh, chỉ vì chúng ta không cùng một thế giới thôi sao, vậy sao chúng ta vẫn sống trong cùng một ngôi trường, chúng ta có thể trở thành bạn mà. Nếu anh muốn đẩy tôi ra nữa tôi sẽ không buông tay ra đâu"

Như để chứng minh lời nói của mình, đôi tay Thiên Ân càng quấn chặt lấy cổ của Erik, môi cậu gần như có thể chạm vào da thịt của anh. Hai chân Thiên Ân cũng không để rảnh rỗi, chúng cũng cứng đầu y như chủ nhân quấn chặt lấy người Erik không chịu buông.

Nhưng cậu đã quá coi nhẹ Erik rồi anh ta là ai chứ, một Vampire, một chút ràng buộc của con người nhỏ bé sao có thể làm gì được anh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Erik đã gỡ được ràng buộc trên người mình, anh bẻ hai tay của Thiên Ân ra sau, giọng nói đầy uy hiếp.

"Cậu nên tuân thủ theo quy tắc thì hơn. Đừng bị hấp dẫn bởi những thứ sẽ không thuộc về mình"

Nói xong anh thả tay cậu ra rồi đi ra ngoài. Thiên Ân biết mình đã động vào giới hạn của Erik. Chẳng có ai thích bị người khác bám lấy cả. Nhưng cậu thật sự rất muốn thân thiết với anh mà. Ánh mắt ngập nước nhìn theo bóng Erik đi ra khỏi phòng.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Một tuần trôi qua, cũng đã một tuần không gặp Erik. Với một người không mấy thân thiết với mình Thiên Ân sẽ không để chuyện này trong lòng quá lâu. Nhưng đây là Erik không phải ai khác, người đầu tiên khiến cho Thiên Ân phải để tâm như vậy, đúng là có chút nhớ anh mà.

Đi về phòng của mình. Trên đường đi mang theo vẻ mặt bí xị, ai cũng biết mấy hôm nay cậu chủ Ân gia tâm trạng không tốt nên cũng không ai dám đến làm phiền cậu. Đi trên đường, không để tâm đến điều gì, bỗng có người chắn trước cậu. Thiên Ân vẫn không để ý, đi sang bên, nhưng người kia cố tình gây sự với cậu, cố ý không cho cậu đi qua. Phải nói là trong trường không ai dám động vào Thiên Ân dù thế lực của họ có lớn đến đâu cũng không ai dám đi gây sự với cậu.

Thiên Ân bất mãn nhìn lên người đang chắn đường mình, bỗng cậu giật mình lùi lại sau theo bản năng. Người đứng trước mặt cậu không ai khác đó là Timmy, U linh mà cậu đã gặp trước đây. Thiên Ân biết sự đáng sợ của gia tộc này, nhưng không phải họ không được ra ngoài lãnh thổ của mình sao.

"Chào"

Thiên Ân vẫy tay, mỉm cười với tên U linh nào đó. Cậu biết dù giờ có hoảng sợ hay chạy trốn thì cũng không thoát được tên này, phải nghĩ biện pháp lâu dài.

"Có vẻ cậu rất vui khi gặp lại tôi"

Nụ cười yêu mị xuất hiện trên môi Timmy, cậu ta biết người đứng trước mặt mình cũng không phải người bình thường, người thừa kế Ân gia sao có thể bình thường được chứ.

"Sao mà vui được" Thiên Ân bĩu môi nói, rồi nhìn Timmy đầy đề phòng "Anh tên là gì vậy, sao anh lại ra được đây"

"Timmy, tôi nói tên mình không phải để làm quen với cậu, mà nhớ kĩ lấy cái tên đấy, khi nào cậu sẽ là người của tôi"

Thiên Ân cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn thấy nụ cười của Timmy. Nếu quan sát cậu ta có thể nói cậu ta là một tên yêu nghiệt. Vẻ ngoài sắc sảo và đầy cuốn hút, còn mang theo vẻ ngông cuồng, nhưng ở người cậu ta tỏa ra một cái vẻ âm u khiến Thiên Ân cảm thấy không dám tới gần.

Timmy khác Erik, ở trên người Erik có khí lạnh băng nhưng Thiên Ân cảm thấy rất thoải mái, giống như được hòa mình vào thiên nhiên, còn khí lạnh ở người Timmy như được lấy từ địa ngục lên vậy.

Thấy Thiên Ân ngẩn người, Timmy lướt nhẹ đến bên người cậu, nâng cằm cậu lên, nhìn đầy kiêu kích.

"Khi tôi ở đây, đừng nghĩ đến người khác, nhớ lấy"

Ánh mắt Timmy lóe lên vẻ tàn ác, Thiên Ân thấy vậy đẩy cậu ta ra.

"Sao cậu lại ra ngoài, cậu không nhớ hiệp ước sao"

Nghe thấy câu nói của Thiên Ân Timmy bỗng cười lớn.

"Chẳng phải cậu và tên Vampire kia là người đã phá hiệp ước trước hay sao"

Thấy Timmy sắp đi đến gần mình, Thiên Ân cảm thấy ngột ngạt khó tả, rốt cuộc cái trường này có bao nhiêu điều mà cậu chưa biết vậy.

"Được rồi, không dọa cậu nữa, nhớ kỹ những lời tôi vừa nói"

Timmy nở một nụ cười nửa miệng, đầy cuốn hút rồi biến mất, nhanh như khi cậu ta đến.

Thiên Ân thở ra một hơi, đáng sợ thật, cậu phải làm sao đây. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một người.

 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.