Trời trong xanh, từng làn gió lướt nhẹ qua thảm cỏ xanh mượt, nhẹ hít lấy một hơi không khí trong lành. Thời tiết đẹp như thế này, không đi chơi quả là lãng phí.
Thiên Ân giang rộng hai hai tay ra hứng lấy từng cơn gió mát lạnh ùa tới. Cậu thích được hòa mình vào thiên nhiên như vậy, cảm giác thật tốt, không có cái gò bó của "cậu chủ Ân gia", chỉ thỏa sức vui đùa, không cần quan tâm đến điều gì nữa.
Ngậm một nhánh cỏ, mắt Thiên Ân hướng xuống phía cuối đồi. Cậu đã nói rõ thời gian và địa điểm tổ chức cắm trại cho anh rồi mà, sao giờ anh vẫn chưa đến vậy, có phải anh cũng bị đi lạc đường như cậu không (cho bạn cười vào mặt em nó cái).
"Thiên Ân có cần bọn mình mang gì đến cho cậu không"
Mới yên bình được một lúc, mấy cái đuôi trong lớp lại bắt đầu bám lấy cậu rồi. Thiên Ân phất tay tỏ vẻ không cần rồi đứng dậy, chuẩn bị đi xuống đồi tìm Erik, bỗng cậu thấy có tiếng trầm trồ tán thưởng phía sau mình.
Quay lại nhìn về phía mọi người đang bàn chú ý, đúng như cậu đoán, chỉ có anh mới tạo ra cái hiệu ứng đấy thôi.
Thiên Ân vui vẻ chạy về phía Erik, miệng cười tươi ôm lấy tay anh.
"Sao giờ anh mới đến vậy, tôi còn tưởng anh đi lạc nữa chứ"
Erik khinh bỉ nhìn Thiên Ân một cái rồi để ý đến cánh tay mình đang được ai đó ôm vào lòng. Từ bao giờ anh đã tiếp xúc thân mật với con người như vậy, ngay cả những người thân cận với anh cũng chưa từng ai dám lại gần anh, quanh họ chỉ có sự sùng kính và sợ hãi anh, sao con người này hết lần này đến lần khác thân cận với anh.
Erik rút tay mình ra khỏi cái ôm của Thiên Ân, lạnh lùng quét mắt quanh đám người mà Thiên Ân ta gọi là bạn này. Cũng không khác biệt mấy so với suy nghĩ của Erik những con người hạ đẳng cùng tụ tập một chỗ, sao anh lại nhận lời cậu ta đi đến nơi này chứ.
"Làm gì ở đây"
Câu nói lãnh đạm của Erik cất lên, anh không thích tiếp xúc với con người, đặc biệt có nhiều ánh mắt thèm khát và ý muốn chiếm hữu của họ đang hướng về anh. Những con người ngu ngốc, họ không biết chỉ một nhát cắn của anh tính mạng của họ sẽ ra đi trong tích tắc. Những ánh mắt đó chỉ càng làm cho bọn họ trở nên ngu ngốc hơn.
Thiên Ân cũng không mấy thích thú khi có nhiều người lén nhìn Erik như vậy, sao hồi trước cậu còn nói sẽ giới thiệu bạn cho anh chứ, thật không muốn chia sẻ anh với ai mà.
"Không ở đây nữa, đi thôi"
Thiên Ân nói rồi kéo tay Erik đi ra phía sau đồi, nơi đây cậu đã định rõ chủ quyền, mấy người trong lớp chỉ được cắm trại bên kia đồi còn chỗ sau đồi này là chỗ nghỉ ngơi của Thiên Ân, đó cũng là đặc quyền của cậu chủ Ân gia mỗi khi đi chơi.
Erik không nói gì, mắt chỉ hướng về phía dưới đồi, con người là loài động vật ích kỉ, họ không muốn chia sẻ thứ gì mình thích cho ai, vậy sao cậu ta lại bảo anh tham gia cái buổi cắm trại ngu ngốc này chứ.
"Erik nhìn tôi này"
Thiên Ân làm trò có đưa tròng mắt mình lại gần nhau, đây là trò mà bọn trẻ con vẫn hay làm. Thiên Ân rất thích thú với mấy cái trò nghịch như vậy. Thấy Erik không thèm để ý đến mình, Thiên Ân ngắt nhánh cỏ đưa lên mũi làm râu, rồi đưa cái mặt mình ra trước mặt Erik để thu hút sự chú ý của anh.
Nhưng từ đầu đến cuối thành công có được là cái nhìn đầy khinh bỉ của Erik. Cậu ta có thể bớt mấy cái trò điên điên, khùng khùng đó đi không. Bây giờ Erik thật sự hối hận vì đã nhận lời mời đi chơi của Thiên Ân, anh có thể bỏ về được không.
"Cậu bớt mấy cái động tác đó đi được không"
Cuối cùng Erik phải mở miệng vì sự làm phiền của Thiên Ân.
"Haha, anh nói rồi, cùng anh cũng nói chuyện"
Thiên Ân cười ngây ngô nhìn Erik, cuối cùng cậu cũng dụ được anh nói chuyện, đấy là một sự kiện cần ghi vào lịch sử nha.
Erik cảm thấy mình điên thật rồi, sao lại có thể tối thời gian bên cạnh con người ngu ngốc này chứ.
"Tôi về đây"
Erik định đứng dậy rời đi thì, Thiên Ân luống cuống giữ anh lại.
"Đừng mà Erik, khó khăn lắm tôi với đưa được anh ra ngoài mà, tôi làm mấy cái đó chẳng phải để anh để ý đến tôi một chút sao, anh còn chẳng nguyện ý nói chuyện với tôi"
Cậu cũng biết điều đó cơ đấy, Erik định châm chọc Thiên Ân thì nhận thấy bộ mặt ủy khuất của cậu, hai môi mím chặt vào nhau, ánh mắt long lanh nước. Được rồi, được rồi anh không có biện pháp với cậu.
"Cậu muốn gì đây"
"Tôi muốn thân thiết hơn với anh"
Thiên Ân nhìn Erik đầy chân thành, ánh mắt long lanh, tinh nghịch, Erik là người đầu tiên Thiên Ân muốn kết bạn và cũng là người đầu tiên khiến Thiên Ân dồn hết tâm tư của mình vào như vậy.
"Không có khả năng"
Erik quay ra không nhìn vào Thiên Ân nữa, việc gặp gỡ cậu đã là việc không tưởng, Vampire và con người không có khả năng thân thiết. Anh biết nói thế sẽ làm Thiên Ân tổn thương rất nhiều nhưng biết làm sao được, anh và cậu mãi không bao giờ có thể đứng cùng một thế giới, đừng nói đến chuyện thân thiết.
"Tại sao chứ"
Thiên Ân bất mãn nói, mắt cậu đã nhuộm một màu hồng. Sao hết lần này đến lần khác anh đẩy cậu ra xa, cậu đáng ghét vậy sao.
"Không tại sao cả, đó là điều hiển nhiên thôi. Tôi đi trước đây, điều cậu muốn tôi không thể đáp ứng, đừng đến tìm tôi nữa"
Erik nói xong rồi đi xuống đồi, cần dứt khoát một lần luôn, tuy anh không muốn Thiên Ân đau lòng, nhưng anh không thể để cậu thân thiết quá nhiều với mình, như vậy gia tộc của anh sẽ gặp nguy hiểm, anh không cho phép điều đó xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]