“Chú ở đâu thế, cả ngày trời không thấy mặt đâu, tới phòng chú tìm cũng không thấy người đâu Mộng Đình nghe thấy tiếng anh buồn rầu kỉ xỉu cả buổi bỗng tươi tắn hơn chút, cô có lẽ không nhìn ra mình chẳng khác nào cô vợ nhỏ tra khảo chồng mình vì trông mãi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu .
‘Tôi ở công ty '
anh giọng nhàn nhạt cất lời .
Ha người đàn ông kia đúng là quen miệng nói dối, ai đó đang đứng dựa bên tường gần cửa sổ phòng cô ; khoảng cách giữa hai người chỉ đúng một bức tường nhưng cô không hề biết điều đó . Sáng nay rời đi nhưng anh vẫn âm thầm dõi theo ở khoảng cách hợp lí mà cô không phát giác ra, cũng biết cô tới tìm mình nhiều lần . Giờ đứng bên ngoài phòng cô nghe điện thoại mà lòng xốn xang, mới chưa gặp tới một ngày mà anh đã nhớ nhóc con rồi muốn chạy vào ngay với cô nhưng bản thân thiếu dũng khí tới lạ .
“Chú không ở Lạc An ?!” ( Lạc An là tên khu nghỉ dưỡng cô đang ở ).
“Ừ, công ty có việc gấp cần tôi tới xử lí “.
“À..... vậy làm phiền rồi ... chú làm việc tiếp đi “.
“Ừ; tối nay có lẽ tôi về muộn nhớ ăn uống đúng giờ rồi ngủ sớm đi “
“À ...Ừ
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Lăng Quân thở dài ra một hơi tâm trạng tràn đầy lo nghĩ.
Buổi tối nhanh chóng kéo đến, bên ngoài màn đêm đã phủ hết lên cảnh vật . Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-anh-dung-lua-em-lan-nua/3629744/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.