Ha nhìn người đàn ông nói mà không biết ngượng này này . Vừa mới nãy hắn còn tức giận gọi điện thoại lôi cổ hết người ở trụ sở cảnh sát đến còn lôi cả người thư kí của mình đang ngủ ngon lành ở nhà đến giải quyết việc
thế mà bây giờ lại cư nhiên nói ra lời này . Tên đàn ông không biết ngượng a !
“ Vậy giờ chú đi đâu ? Không về nhà ?”- Mộng Đình thấy mình hỏi hơi ngớ ngẩn người như anh thì thiếu gì chỗ đi .
“ Đến nhà người mang ơn .”
“ à .. vậy tôi đi trước.”
Nói rồi Mộng Đình quay người lại tiếp tục bước . Nhưng vừa mới đi được hai bước bỗng nghĩ ngợi điều gì rồi khựng lại quay người nhìn Lăng Quân, ngón tay tự động chỉ lên mặt mình như có ý hỏi .
Lăng Quân cong môi cười nhàn nhạt bước đến chỗ cô :
“ Đi thôi .”
“ Hả ? Chú đến nhà tôi ? Tại sao ?”
“ Tôi không nói lại lần nữa “.
“ Ơ… Tôi không có đồng ý ….” – Mộng Đình khó hiểu nhìn người đàn ông đang đi trước cô .
Cả hai vừa bước đi vừa tranh luận không thôi chẳng mấy chốc đã tới nhà cô .
“ Chú thật sự muốn ở đây ?”
Lăng Quân nhún vai thản nhiên như không nhìn cô gái nhỏ trước mặt .
“Nhưng nhà tôi chỉ có một giường …. .” – Mộng Đình kể một tràng đầy đủ các lí do mình nghĩ ra có thể làm anh không thoải mái mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-anh-dung-lua-em-lan-nua/3586703/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.