"Xin, anh, đứng đắn, trải qua, một chút!" Giọng Doãn Đình rất là vangdội ở trong điện thoại, cô còn trắng trợn nâng biệt hiệu của anh lên,nhấn mạnh từng chữ, có vẻ đặc biệt có tinh thần. Điều này làm cho CừuChính Khanh cảm thấy có phải cô nàng này ăn một loại thuốc có tên là"mỗi ngày tôi đều rất có tinh thần" hay không.
"Chào anh, có chuyện gì cần tôi giúp một tay sao?" Doãn Đình kêu xong biệt hiệu thì hỏi trực tiếp luôn.
Cừu Chính Khanh bật cười: "Tại sao cảm thấy tôi tìm cô giúp một tay?"
"Bởi vì tôi không để cho anh giúp một tay, cho nên anh gọi tới nhất định không phải là phúc đáp tôi. Mà anh cũng không nhất định tìm tôi bàncông việc. Chủ động gọi điện thoại cống hiến bát quái vậy cũng rất không có khả năng. Cho nên tìm tôi hẳn muốn giúp một tay." Doãn Đình nói mộthơi.
Cừu Chính Khanh cười cười: "Trừ khoản công việc ra, những thứ khác đều là nội dung thông điện thoại của cô với bạn bè sao?"
"Đúng vậy. Nhưng còn nhiều hơn, chúng tôi sẽ tán gẫu chuyện ăn nhậu chơi bời, cái đề tài này anh cũng không có hứng thú đâu."
Nghe thật đúng là không có tiếng nói chung đấy. Cừu Chính Khanh khụ haitiếng, nói: "Là như thế này. Lần trước không phải cô nói, tôi và Mao Tuệ Châu ăn cơm chung ở nhà hàng kia không thích hợp à. . . . . ." Anh cònchưa nói hết, Doãn Đình đã ngắt lời anh hỏi: "Mao Tuệ Châu là ai?"
"Chính là Zoe."
"A a, tên tiếng Trung của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-anh-dung-dan-mot-chut/2301441/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.