"Cô nuôi mèo?"
"Xem như thế đi." Doãn Đình gật đầu một cái, có chút ưu thương: "Nó là Lưu Lãng Miêu. Trong chung cư tôi thỉnh thoảng gặp qua mấy con mèo đói bụng phải lật thùng rác kiếm ăn, tôi cũng muốn học người khác cho chúng thức ăn, để chúng nó không phải đói bụng. Kết quả tôi mua thức ăn cho mèo để ở lầu dưới, liên tiếp vài ngày không có con mèo nào tới ăn, chỉ có nó tới."
Cái này gọi là phát thóc câu mèo?
Cừu Chính Khanh quyết định không đánh giá, không phát biểu ý kiến.
"Sau đó ngày nào nó cũng tới, ở nơi này. Nó cùng tôi rất thân thiết, nó hay cọ bộ lông mềm mại vào chân của tôi, ngửa cái bụng chơi đùa cùng tôi, còn cho tôi ôm, vuốt ve nó nữa. Tôi đi đâu về, nó sẽ chạy đến cửa chung cư đón tôi. Chúng tôi lại cùng nhau đi đến lầu dưới. Chẳng qua ba tôi bị dị ứng với lông động vật nhỏ, rất nghiêm trọng, cho nên tôi không thể dẫn nó về nhà. Từ nhỏ đến lớn, nhà tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng cả. Tôi muốn tìm nhà nào tốt nhận nuôi nó, phải chăm sóc nó thật tốt. Nên tôi đăng lên Microblogging tìm chủ nhận nuôi nó, rất nhiều người hỏi han, nhưng không có một người nào thích hợp nguyện ý nuôi nó. Bởi vì đuôi nó bị mất một nữa, còn có người chê nó như vậy không đẹp, còn bảo nó sẽ mang lại điềm xấu. Sau đó có một vị đại thúc tới nhận nuôi nó, nói là muốn cho nó ở kho hàng bắt chuột, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-anh-dung-dan-mot-chut/2301422/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.