Sau ngày hôm đó, nửa tháng trôi qua, lúc này đã là đầu tháng chín.
Lâm Xương Hàn coi như là thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ đã qua ngần ấy thời gian rồi, Tấn thế tử cũng không tới làm ầm ĩ, chắc hẳn là nghĩ thông suốt rồi.
Không ai biết những ngày này hắn ta đã bị dày vò thế nào.
Nhất là sang ngày thứ tư, ngày mà Tấn thế tử dọa dẫm gặp mặt tam muội, quả thực là hắn hoang mang lo sợ, không thể chịu nổi dù chỉ một ngày. Hắn e sợ Tấn thế tử không đợi được người, sẽ giận dữ xông vào Trường Bình Hầu phủ ngay đêm đó.
Cũng may hôm ấy trời yên biển lặng.
Khoảng thời gian sau đó cũng yên bình trước sau như một.
Cho đến hôm nay, tròn nửa tháng rồi, cũng không thấy Tấn thế tử mang bái thiếp đến phủ thăm hỏi.
Hắn không khỏi an tâm, nghĩ hẳn là Tấn thế tử đã bỏ qua chuyện với tam muội.
Điền Hỉ mà biết suy nghĩ trong lòng Lâm tam gia, chỉ sợ sẽ cười khẩy vài tiếng.
Ngày ấy, từ tờ mờ sáng, gia nhà bọn họ đã đập cửa trà lâu Đào Di Cư, lên phòng trên lầu ba chờ đợi.
Thế tử gia dành trọn một ngày ở đó.
Từ bình minh đến hoàng hôn, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Ấm trà trên bàn, lạnh hết đợt này đến đợt khác. Mặc cho người ta trông mòn con mắt ra sao, cánh cửa phòng trà đóng kín kia vẫn không một tiếng động cả ngày.
Thế tử gia bọn họ vẫn ngồi chờ ở đó, không nhúc nhích, cả ngày không một hạt cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich/226296/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.