"Thế tử gia đâu?" Sau khi Điền Hỉ lòng như lửa đốt hồi phủ, vào viện tử không thấy bóng dáng Thế tử gia bọn họ, vội vàng kéo một tên sai vặt hỏi.
Tên sai vặt trả lời: "Thế tử gia đang ở sân ngựa ạ."
Điền Hỉ ôm chặt hộp gỗ nhỏ, vội chạy về hướng sân ngựa của quý phủ.
Trấn Nam Vương lấy chiến công lập nghiệp. Trước kia lúc xây phủ, Trấn Nam Vương cố ý sai người bỏ lâm viên, ao sen, đình chờ, ông chỉ thấy kiến trúc này hào nhoáng bên ngoài, ngược lại một mình xây dựng sân ngựa diện tích hơn mười mẫu, cùng dùng làm sân luyện võ.
Sân ngựa có đủ các loại binh khí.
Lúc Trấn Nam Vương ở trong phủ, thường hay triệu tập hộ vệ của phủ, đánh trận và tập luyện.
Thế tử gia mưa dầm thấm đất từ nhỏ, đương nhiên luyện được một thân võ nghệ cao cường, trong lúc rảnh rỗi sẽ đến sân ngựa giãn gân cốt, hoặc phi ngựa bắn tên, hoặc là luyện chút quyền cước.
Lúc Điền Hỉ chạy tới sân ngựa, đúng lúc một đội hộ vệ đang cưỡi ngựa hò hét trước mặt hắn ta. Ngựa giẫm lên đất cát, bụi bặm mịt mù, tức khắc hắn ta bị sặc cát một cái.
"Khụ khụ..."
Vẻ mặt Điền Hỉ đau khổ che mũi miệng ho khan, ánh mắt còn đang cố mở to nhìn ra đằng xa, tìm kiếm bóng dáng gia nhà bọn họ.
Đợi bụi đất tản đi, Điền Hỉ dễ dàng tìm thấy Thế tử gia trong đám hộ vệ. Lúc này Thế tử gia đang cưỡi ngựa dẫn trước, tay cầm trường cung cúi người phi nhanh, lúc sắp đến tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich/226294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.