Sau khi tan triều, Tấn Trừ ngơ ngơ ngác ngác mang theo nàng lên kiệu.
Dọc con đường đi về phía Càn Thanh cung, hai người đều không nói tiếng nào.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tấn Trừ ngẩn ra nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, ánh mắt lúc căng thẳng lúc bình tĩnh, lúc buồn lúc vui, ngẩn ngơ một hồi rồi lại có phần mê ly.
Lâm Uyển không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không định phá vỡ thời khắc yên tĩnh này. Nàng chỉ nâng mắt lẳng lặng nhìn phương hướng tường cung kéo dài.
Hôm nay trước khi lâm triều, nàng vẫn luôn nản lòng thoái chí, bởi vì nàng không cảm thấy cuộc đời của nàng sẽ xuất hiện cơ hội xoay chuyển nào khác. Nàng cho rằng mình bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, tùy theo hắn, từng bước chèn ép không gian tự do của nàng ngày một thậm tệ hơn, cho đến khi nàng ngạt thở mà chết.
Cũng không phải là nàng bi quan, mà là những hành động đó của hắn làm người ta hít thở không thông, hắn ngang ngược và điên cuồng, gần như đánh nát tất cả hy vọng còn sót lại trong lòng nàng. Khiến cho nàng gần như cho rằng cuộc đời của nàng sau này sẽ không còn cơ hội và biến số xoay chuyển nào nữa.
Nhưng mà, sau buổi triều hôm nay, nàng lại có suy nghĩ khác.
Nhớ lại những việc lúc lên triều, nàng càng nhận ra những xiềng xích trong tư tưởng của nàng giống như bị một thanh búa mạnh mẽ đập bể, khiến cho tâm hồn nàng càng thêm tỉnh táo. Mà những suy nghĩ bị sương mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich/1064940/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.