Edit: Thỏ
Cao Dung đã về nhà ba ngày. Ba ngày nay cậu đều ở trong phòng, không có bước ra. Lưu Quế Lệ muốn chủ động nói chuyện với con trai nhưng lại thôi, hai mẹ con tương đối trầm mặc; ngày xưa thân thiết ra sao, bây giờ ở cùng một mái nhà nhưng tĩnh lặng đến nỗi hơi thở cũng nghe thấy.
Chắc Dung Dung hận mình lắm.
Lưu Quế Lệ ngồi yên trên sofa xem phim truyền hình tẻ nhạt.
Cốc cốc! Cốc cốc!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Quế Lệ bừng tỉnh bước tới mở cửa. Sắc mặt của cô hơi biến đổi khi nhìn thấy cậu thiếu niên tóc vàng. Hai người nhìn nhau một lúc sau, cuối cùng Lưu Quế Lệ đành thỏa hiệp: “Dung Dung ở trong phòng.” Nói xong cũng lách mình cho qua.
Cao Dung ngồi trên giường, thơ thẩn nhớ về giấc mộng đêm qua. Đêm qua cậu mơ thấy kiếp trước, sau khi cậu qua đời, mẹ cậu vô cùng bất ổn. Thần trí mẹ nửa tỉnh nửa mê, mẹ thường xuyên chạy ra đường, khi gặp được một thanh niên trẻ tuổi mẹ sẽ tóm lấy họ, không ngừng gọi hắn: “Dung Dung, con đi đâu? Mẹ nhớ con, mẹ nhớ con lắm.”
Trong giấc mơ, người mẹ đầu bù tóc rối từng bước từng bước thất thểu gõ cửa từng nhà tìm con; có lúc trong màn đêm tối tăm, mẹ sẽ ngồi trên đường cái gào khóc.
Cậu đứng đó, nhìn mẹ đau khổ dằn vặt nhưng không thể làm gì, khi tỉnh lại nước mắt đã đẫm gối. Cao Dung thừa nhận việc mẹ đưa cậu đến nơi đó đã khiến cậu căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-yeu-thuong/3296895/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.