Cao Dung hỏi bạn cùng lớp chỗ ở của Phùng Tầm Kha, một đường quanh co, lúc này cậu đứng trước cửa nhà hắn, giơ tay gõ ‘cốc cốc’ vài tiếng.
Phùng Tầm Kha kích động đánh người, kết quả bị trường cho thôi học một tháng, hôm nay là ngày thứ hai Phùng Tầm Kha không đến lớp.
Ngày hôm đó Cao Dung vừa được xử lý xong vết thương đang chuẩn bị rời khỏi phòng y tế, vừa ra cửa đã đụng phải mấy bạn học ôm lấy hai bạn nam chạy vào trong. Cậu toan hỏi chuyện gì xảy ra thì một nam sinh đã gào lên: “Phùng Tầm Kha như phát điên vậy, cậu ta suýt chút đánh chết người!”
Trong nháy mắt, đầu óc Cao Dung trống rỗng, cậu vội vàng quay về lớp nhưng cặp sách Phùng Tầm Kha cũng chẳng thấy đâu. Hắn đã về nhà.
Nghĩ đến thất thần cũng là lúc cửa mở, tay Cao Dung giơ ở không trung.
Trước mặt cậu là chàng thiếu niên mặc sơ mi trắng, tóc ánh kim có chút rối bời, thật giống như vừa ngủ dậy, mắt cũng hơi híp.
Bốn mắt giao nhau trong một phút giây, Phùng Tầm Kha đã nắm chặt cổ tay Cao Dung kéo vào nhà.
“Dung Dung, sao cậu lại đến đây?” Phùng Tầm Kha trợn to đôi con ngươi xanh lam, trong giọng nói không hề che giấu niềm vui sướng. Còn không đợi Cao Dung trả lời, hắn đã vòng tay ôm siết Cao Dung. “Dung Dung, mình vui ghê.”
Cao Dung bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vuốt ve cánh tay đối phương: “Đừng nghịch, thả mình xuống đất.”
Phùng Tầm Kha như nghĩ đến chuyện gì bèn thả Cao Dung xuống, nhưng cũng đột ngột bế thốc Cao Dung đặt lên ghế salon. Hắn vén áo cậu từ đằng sau, lộ ra tấm lưng trắng nõn.
Phùng Tầm Kha nhăn mày nhìn chỗ bị bỏng đằng sau nổi lên một ít phồng rộp. “Cái lũ đáng chết này!”
Cao Dung luống cuống đẩy Phùng Tầm Kha, sửa sang quần áo. Đối diện với biểu tình bất mãn kia, Cao Dung bèn đưa tay sờ sờ mặt bạn trai, bất đắc dĩ nói: “Cậu thật là, đánh nhau bị nghỉ học một tháng…”
“Khụ khụ.” Giọng ho khan từ ngoài cửa vang lên, Lâm Thuần cầm theo một ít hoa quả trong tay về. Ánh mắt vẩn đục của bà ta rơi trên người Cao Dung tựa như một chiếc đinh sắc bén, hùng hổ dọa người, khiến người khác không biết làm sao.
Cao Dung nhanh chóng đứng dậy mỉm cười với bà ta, bởi vì lễ phép nên cũng học theo Phùng Tầm Kha gọi: “Bà.”
Nhưng Lâm Thuần đột nhiên trừng Cao Dung thật gắt gỏng. Bà ta ‘hừ’ một tiếng, sau đó bỏ vào phòng. Lúc Cao Dung đang luống cuống trước sự cư xử lạnh nhạt kia thì Phùng Tầm Kha đã kéo tay cậu: “Dung Dung, theo mình.”
Đi vào phòng của Phùng Tầm Kha, nhìn chăn còn bừa bộn trên giường cậu cũng biết hắn vừa tỉnh giấc mới đây.
“Dung Dung.” Phùng Tầm Kha ôm lấy Cao Dung từ phía sau, đầu hắn tựa vào vai cậu, dáng vẻ hết sức vui mừng. “Dung Dung, Dung Dung…” Tựa như đang làm nũng.
Cao Dung dùng tay nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình: “Cậu quá kích động, Phùng Tầm Kha.” Sau đó xoay người lại. “Bởi vì mình nên mới vậy đúng không?”
Trán Phùng Tầm Kha cọ vào trán Cao Dung: “Ai cũng không được tổn thương Dung Dung.”
Cao Dung thở dài, còn cố tình nhăn mặt: “Về sau cấm cậu đánh người. Dù thế nào cũng không được kích động. Lần này thôi học một tháng, lần sau thì? Là nghỉ học luôn, lần này đánh dập mũi người khác, nếu có lần sau?” Cậu càng nói càng giận, thật muốn tàn nhẫn cắn đau Phùng Tầm Kha để hắn biết nặng nhẹ.
Nghĩ như thế, Cao Dung chợt ngẩng lên cắn vào cằm Phùng Tầm Kha. Hắn bị hành động này của cậu làm cho bất ngờ, rồi hắn cong mắt cười thích chí, càng ôm chặt Cao Dung hơn.
Rốt cuộc Cao Dung không cắn nữa, ngược lại Phùng Tầm Kha vẫn chưa thấy thỏa lòng. “Dung Dung, tiếp tục đi, cắn nhiều lần mình càng nhớ kỹ.”
Cao Dung bị hắn chọc cho bật cười, bèn trốn thoát khỏi cái ôm của Phùng Tầm Kha: “Nhanh, lấy sách ra mình kèm cậu học.”
“Ơ?”
“Ơ cái gì mà ơ, không học bù cậu sẽ không thi đậu đại học, cậu không muốn học cùng trường đại học với mình à?”
Lời này vừa nói ra đã khiến Phùng Tầm Kha đàng hoàng nghiêm chỉnh ôm một chồng sách giáo khoa to đùng đặt trên bàn học.
Mới vừa rồi tình thương mến thương thắm thiết, bấy giờ đổi thành một kẻ nghiêm túc giảng bài, một kẻ nhíu mày, buồn ngủ ngồi nghe.
Sau 30 phút, Phùng Tầm Kha chống đỡ không được nữa; hắn giương đôi mắt nhìn chằm chặp Cao Dung. Cậu nói hồi lâu bỗng phát hiện Phùng Tầm Kha không quan tâm, liền trừng hắn.
Phùng Tầm Kha mỉm cười: “Dung Dung, lên giường cho có không khí đi.”
Dứt lời, còn không đợi Cao Dung phản ứng hắn đã lôi kéo tay cậu đẩy lên giường. Cao Dung muốn đứng lên nhưng bị hắn đè xuống đệm, toàn bộ cơ thể đều áp trên người Cao Dung. Như là tránh chỗ bị thương sau lưng, Phùng Tầm Kha cũng hơi nhổm dậy. “Ngủ cùng Dung Dung rất vui.” Cả khuôn mặt hắn chôn trong hõm cổ Cao Dung, nhẹ nhàng hé môi cười.
Hơi thở nam tính bủa vây lấy Cao Dung, cậu vội vàng hỏi: “Làm gì đó?”
Phùng Tầm Kha đột ngột xốc áo sơ mi của người bên dưới, Cao Dung còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã cúi đầu gặm cắn một bên ngực cậu, còn thè lưỡi liếm mút nụ hoa nhỏ.
Cao Dung bỗng rơi vào kích thích khiến cơ thể cậu run lên. “A…” Khóe môi tràn ra một tiếng kinh hô rên rỉ.
“Thật dễ nghe, Dung Dung rên rất dễ nghe.” Phùng Tầm Kha khàn khàn nói, đôi môi dời khỏi đầu nhũ, chuyển qua môi Cao Dung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]