Edit: Thỏ
Kỳ thực Phùng Tầm Kha cũng không thích học lắm, ngồi trong lớp ngoại trừ thộn mặt nhìn Cao Dung thì chính là ngủ; tóc mái tương đối dài, lúc cúi đầu sẽ hoàn toàn che khuất đôi mắt.
Nhiều lần Cao Dung gõ đầu hắn, bảo hắn phải nghe giảng bài, tuy nhiên hắn đã biện minh: “Mình đang nghe, chỉ là tóc mái quá dài, che tầm mắt.” Hắn nói rất hợp lý hợp tình nhưng bộ dạng ngáy ngủ kia đã làm mất đi sự thuyết phục.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cao Dung mượn bạn nữ bàn trước một sợi dây thun, sau đó đưa cho Phùng Tầm Kha: “Cột tóc mái cậu lên sẽ thấy rõ.” Cậu nhại theo bộ dáng của Phùng Tầm Kha, một tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn Phùng Tầm Kha.
Phùng Tầm Kha vươn tay nắm lấy mu bàn tay Cao Dung, nhanh chóng đưa đến bên môi, hôn một cái. Hắn trả lời: “Dung Dung thích là được.”
Cao Dung hoảng hốt, vội nhìn bốn phía xung quanh. Phát hiện trong lớp không ai nhìn thấy hành động này thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Phùng Tầm Kha cũng rất nghe lời, hắn buộc tóc mái xước ra sau, kiểu tóc như vậy nếu đối với nam sinh khác thì chắc chắn xúc phạm người nhìn, nhưng đối với Phùng Tầm Kha, nếu cảm thán câu ‘thiếu niên đẹp như tranh vẽ’ cũng không nói quá.
Da trắng như tuyết, tóc vàng mắt xanh, đôi con ngươi mang theo ý cười lúc ngắm Cao Dung, tựa như tràn đầy xuân sắc, vô hạn thâm tình.
“Cậu đúng là…” Cao Dung ngơ ngẩn nhìn Phùng Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-yeu-thuong/3296882/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.