Edit: Thỏ
“Dung Dung, cậu thấy nó đẹp không?” Phùng Tầm Kha ôm một con mèo màu trắng, vừa nghịch tai nó, vừa quay đầu hỏi Cao Dung.
Cao Dung nhìn con mèo bụ bẫm nằm trong lồng ngực của Phùng Tầm Kha, tròn xoe như một quả bóng nhỏ. Đôi mắt nó khẽ híp, đúng là cực kỳ đáng yêu. “Ừ, đẹp.” Cậu vươn tay sờ lưng con mèo.
“Dung Dung, cậu ôm đi.” Phùng Tầm Kha vui vẻ nhét con mèo vào tay Cao Dung.
Cao Dung nhận lấy, cúi đầu ngắm nghía. Lúc cậu chuẩn bị sờ đầu con mèo thì mồ hôi chợt vã ra như tắm, cả người tái tê run rẩy. Nhìn xem, thứ cậu ôm trên tay không phải một con mèo, đó là một đầu người đầm đìa máu chảy. Cao Dung hoảng hốt ném nó ra xa.
“Dung Dung, không thích ‘bản thân’ ư?” Giọng nói trầm khàn của người thanh niên vang lên thật khẽ, thật thong dong, mang theo chút tao nhã kỳ dị. Hắn chậm rãi đi về phía đầu người bị Cao Dung ném trên mặt đất.
Cao Dung mở to mắt, bởi vì sợ hãi nên đôi đồng tử giãn nở tối đa. Cậu lùi về sau vài bước, trong cổ họng phát ra ba chữ: “Phùng Tầm Kha.”
Không biết từ khi nào, Phùng Tầm Kha năm tuổi đã trở thành người lớn. Hắn mặc trang phục màu đen, đội mũ đen, thân thể cao gầy. Nước da trắng như tuyết, mắt xanh diễm lệ sáng ngời như đá Saphire. “Dung Dung, cậu sợ hãi đầu mình?” Tựa như rất khó hiểu, hắn dùng ngón tay thon dài chạm đến vật thể máu chảy đầm đìa kia. “Rõ ràng đáng yêu như vậy, tôi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-yeu-thuong/108943/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.