Người ta thường nói, nếu như một ngày bỗng thấy trời quang mây tạnh, gió nhẹ nắng trong, chân trời còn như xuất hiện quầng sáng lấp lánh lung linh, thì chắc chắn ở nơi nào đó ngoài biển rộng sẽ có một cơn bão đang ùn ùn kéo tới…
Những ngày trước bão tố, trời thường rất trong, mặt nước thường rất êm đềm…Dáng vẻ hiền hòa đánh lừa người ta chìm sâu trong yên bình giả dối…
Khang Kiều bắc nồi cháo gà xé nấm bào ngư ngô non xuống. Rời khỏi bếp rồi mà niêu cháo vẫn còn đang sôi nổi bong bóng lăn tăn trên hỗn hợp cháo sánh mịn ngon lành. Đặt niêu cháo lên khay, dọn thêm một ly nước ép lựu đỏ, xong xuôi đâu đấy cô mới cởi tạp dề, mặc lại áo khoác rồi bước ra ngoài.
Mạc Thiệu Khiêm đang nghe máy điện thoại, ánh mắt anh hướng về phía bức tranh treo trên tường, cơn cuồng giận ngấm ngầm trong lòng mắt đen thẫm ấy tưởng như có thể thiêu đốt bức tranh ấy chỉ bằng một ánh mắt.
_ Việc này tôi đành nhờ ngài rồi, ngài Nhiếp! Phiền ngài nhắn lại cho ngài Tề, chỉ cần ngài ấy đồng ý, bất kì giá nào tôi cũng sẽ sẵn sàng cùng ngài ấy thương lượng!
Tiếng bước chân của Khang Kiều đánh động tới anh, Mạc Thiệu Khiêm quay lại, ra dấu cho cô chờ anh một chút. Nhiếp Phong đang nói gì đó trong điện thoại, và Mạc Thiệu Khiêm lẳng lặng gật đầu.
_ Tôi sẽ đợi điện thoại của ngài Tề! Cám ơn Nhiếp luật sư!
Tắt điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm nhìn Khang Kiều, và cô đáp lại lời anh bằng nụ cười buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580382/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.