Ánh trăng dịu dàng hòa cùng ánh đèn vàng nhạt nhòa tạo thành một thứ ánh sáng hiu hắt vương trên gương mặt xinh đẹp của Dung Âm. Không gian vắng lặng càng thêm lặng thinh, vương trong đôi mắt sâu thẳm của Mạc Thiệu Khiêm sự ngỡ ngàng tới ngây dại…
Ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất, Mạc Thiệu Khiêm chắc cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày Dung Âm sẽ tự mình tới tìm anh.
Những bước chân chậm rãi hướng về phía cô, đôi mắt của anh không cách nào rời khỏi gương mặt nhu mì và ánh mắt trong vắt của Dung Âm…Vầng trăng tròn trịa cùng ánh đèn cao vợi lặng lẽ rọi xuống bờ vai rộng lớn của anh, in xuống nền đường bóng hình anh dần dần hòa vào bóng hình cô…
_ Em tới đây làm gì?
Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, trong đêm lặng thinh, dưới ánh trăng tàn úa…nghe sao xa vắng, nghe sao lạnh lùng…
Dung Âm khẽ cắn đôi môi màu hồng nhạt của mình, hàng mi dài rủ bóng xuống gương mặt cúi gằm của cô… những đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ siết lại khi cô dè dặt lên tiếng.
_ Hôm nay chị Khang Kiều tới tìm em…
Đáp lại lời nói của cô chỉ là sự im lặng tới ái ngại từ phía anh. Anh đứng rất gần cô, gần tới nỗi cô có thể ngửi được mùi Cam thảo đen tỏa bung từ bộ vest thẳng thớm uy quyền của anh…Nhưng sự lạnh lùng xa cách này lại khiến cô không dám ngước lên nhìn anh…Dung Âm bất chợt nhớ lại cảm giác của một năm trước…anh đối với cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580375/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.