_ Khang Kiều!
Bỏ ngoài tai tiếng gọi gấp gáp của Kiến Hào, Khang Kiều một mạch bước về phía trước. Tiếng những bước chân của Kiến Hào đuổi theo tiếng gót giày của cô ồn ào sau lưng.
_ Khang Kiều!
Sải chân dài của hắn bắt kịp những bước chân vội vã của cô, và bàn tay của hắn một lần nữa tóm chặt lấy khủy tay của cô, kéo bước chân cô dừng lại.
_ Nghe anh đã!
Thanh âm khẩn thiết cùng ánh mắt mong đợi của Kiến Hào nhìn vào gương mặt bướng bỉnh lạnh lẽo của Khang Kiều. Cô khó chịu co khủy tay đang bị anh nắm chặt lại, nhưng khi buông khủy tay của cô ra, thì bàn tay ấy lại lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Khang Kiều cắn chặt môi giằng cổ tay của mình lại, nhưng dùng sức đấu sức thì khác gì cô lấy trứng chọi với đá, không những không thoát được, ngược lại còn bị anh nắm chặt hơn.
_ Buông ra!
Khang Kiều lạnh giọng quát Kiến Hào, nhưng chỉ nhận lại được sự ương bướng ngay cả trong lòng mắt đang tha thiết ấy…
_ Không buông!
Kiến Hào kiên định nói, bàn tay anh vẫn giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Hàng lông mày của Khang Kiều cau chặt lại, cô ngước mắt nhìn anh, giận dữ thốt lên.
_ Tôi nói em buông ra!1
_ Tôi nói với em là tôi không buông!
Cơn giận nổi lên trong lòng mắt dữ dội của Kiến Hào, chất chứa cả tha thiết yêu thương, cùng nhung nhớ đầy ăm ắp.
_ Tôi đã chờ em, đã tìm em suốt 5 năm! 5 năm dài đằng đẵng! Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580370/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.