Thời gian tích tắc trôi qua, tiếng chiếc kim giây mỏng manh cứ mải miết chạy, lập đi lập lại hàng trăm, hàng nghìn vòng tròn mải miết, tạo ra những tiếng tích tắc giống như nhịp tim của một người sống….mải miết cho đến khi cạn kiệt và dừng lại vào một thời khắc nào đó chẳng ai có thể đoán trước…
Mạc Thiệu Khiêm đứng lặng trong phòng tối, trầm lắng tới mức tưởng như thể một cử động nào đó, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ làm kinh động tới khoảng lặng của thời gian…
Nếu như lúc này, có một người họa sĩ nào đó vô tình nhìn thấy mà vẽ lại khoảng khắc của anh lúc này, chắc hẳn sẽ dùng cùng một màu sắc vẽ màu của bóng đêm để vẽ ra hình dáng của anh, hoặc sẽ vẽ anh hòa cùng bóng tối….
Ánh sáng thành phố hắt qua cửa sổ, trải lên thân hình cao lớn, một nửa gương mặt anh mờ mờ ánh sáng, còn nửa còn lại chìm vào bóng tối…đôi mắt chất chứa, trầm ngâm và câm lặng…Giống như trong lòng anh đang che giấu một điều gì đó, mà điều đó dằn vặt anh, từng phút, từng giờ…
Đôi mắt sâu thẳm, đen thẫm như chứa cả bầu trời đêm, dưới ánh trắng bàng bạc trơ trọi giữa nền sâu thăm thẳm, không biết anh và ánh trăng lúc này….ai đang cô đơn hơn ai?
Trong đôi mắt ấy vừa có sự day dứt, vừa có sự thiết tha...và cả những kìm nén tới mức kiệt quệ…1
Và trong một khoảng khắc, dường như tất cả mọi thứ ào ạt tựa như sóng vỗ bờ, Mạc Thiệu Khiêm cũng không thể kìm lòng được nữa…
Anh quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580352/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.