_ Bán nhà?
Mộ Tuấn Văn hoảng hốt đến buông rơi cả chiếc đũa xuống đất, thẫn thờ nhìn vào gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt thì quả quyết của Dung Âm. Đôi môi cô khẽ nhoẻn cười khi cô cúi người nhặt lên chiếc đũa mà cha mình đánh rơi.
_ Vâng! Con muốn cha đồng ý cho con bán nhà!
_ Âm nhi? Có phải con đang đùa không? Âm nhi! Con…có đang tỉnh táo không?
Đối diện với câu hỏi gấp gáp và ánh mắt như đang nhìn người mất trí của cha cô, Dung Âm bình thản gật đầu.
_ Con đang rất nghiêm túc, rất tỉnh táo! Cha…mình bán nhà đi!
_ Không được!
Mộ Tuấn Văn gắt lên, có chút nóng nẩy. Ông lắc đầu đứng dậy, không muốn đối diện vào ánh mắt trong vắt ấy…
_ Ngôi nhà này là công sức, là môi hôi, là nước mắt của cha và mẹ con gây dựng nên! Bây giờ con nói bán là bán thế nào? Ngôi nhà này là kỉ niệm, là hồi ức đẹp đẽ duy nhất mà mẹ con để lại! Tại sao con lại muốn bán nó đi? Con đang tâm sao?
Dung Âm yên lặng lắng nghe thanh âm giọng nói có chút gay gắt của cha mình. Đôi mắt cô bình thản nhìn xuống chiếc bàn gỗ đã sờn cũ….Cô biết chứ...Mọi ngóc ngách, từng viên gạch mảnh vữa trong căn nhà này đều in đậm hình bóng của mẹ cô, nói bán căn nhà này đi, giữa cô và cha cô...không biết ai đau hơn ai!
Nhưng để đưa ra quyết định cất lên lời này, Dung Âm đã suy nghĩ rất nhiều, không phải là quyết định trong lúc bồng bột ngày một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580345/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.