Một khoảng im lặng khó xử xen giữa cô và anh, làm cho hơi thở trong cổ họng của Dung Âm cũng nghẹn lại nặng nề… 
Lòng mắt u buồn trống vắng, Dung Âm len lén hít vào một hơi dài, rồi thanh âm xa vắng vang lên, nghe như tiếng gió thoảng trong đêm hè tĩnh lặng… 
_ Bánh nướng Tân Cương cũng giống như tín vật tình yêu của anh và Lan Anh! Đó là thức đồ mà người ngoài như tôi…không có tư cách ăn! 
Khi câu trả lời vang lên, ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm vô thức cau nhẹ lại. 
Anh nhìn cô lặng lẽ như một cái bóng, lòng mắt trong vắt lại bình thản, có chút mông lung xa vắng, chất chứa điều gì đó mà anh không thể nắm bắt được… 
Dung Âm cũng lặng lẽ nhìn anh…Mạc Thiệu Khiêm của mọi người, chính là một người đàn ông xuất sắc ưu tú, can trường mạnh mẽ, thành đạt cao ngạo, một người đứng trên đỉnh tháp thành công…. 
Nhưng trong mắt Dung Âm, Mạc Thiệu Khiêm lại chứa đầy rạn vỡ, u buồn và tổn thương...Đôi lúc cô vẩn vơ suy nghĩ, lại cảm thấy anh mang dáng vẻ của một nhạc sĩ...mà nửa đời người chẳng viết nổi một bản tình ca…! 
Nhưng so sánh lãng mạn như thế, có vẻ không phù hợp với Mạc Thiệu Khiêm lắm… 
Nụ cười vẩn vơ hiện trên khóe môi mềm của Dung Âm, in vào lòng mắt đen thẫm, khiến cho đôi mắt của anh khẽ xao động… 
Đột nhiên tiếng báo quá nhiệt của bếp từ vang lên náo loạn, Dung Âm giật nảy mình, vội vã chạy tới tắt bếp đi… 
Nồi canh sôi ùng ục, Dung Âm luống cuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580336/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.