Mạc Thiệu Khiêm âm trầm đưa ánh mắt bao quát xung quanh căn phòng cũ của Lan Anh. Nơi này dường như vẫn không thay đổi gì cả, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như trước, như tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô…Trong ánh mắt xa xăm của Mạc Thiệu Khiêm, dường như vẫn nhìn thấy bóng lưng mỏng manh của cô ngồi trước bàn trang điểm buộc mái bằng chiếc nơ xinh xinh, giờ đây chiếc nơ nằm im lìm trong hộp trang điểm bằng gỗ sồi khảm đá quý mà Mạc Thiệu Khiêm đã đích thân sai người làm cho cô.... 
Ngón tay thon dài của anh mở nhẹ chiếc hộp ra, nhấc lên chiếc nơ màu trắng xinh xắn được kết bằng vải lụa xinh đẹp…Ánh mắt của anh lập tức hiện lên vẻ u sầu lặng lẽ… 
_ Thiệu Khiêm! 
Tiếng gọi nhẹ vang lên sau lưng, Mạc Thiệu Khiêm lập tức dứt ra khỏi dòng cảm xúc nặng nề, bàn tay siết nhẹ lấy chiếc nơ trắng… 
_ Ta đoán kiểu gì cháu cũng ở đây! 
Mạc Tuấn Phúc đẩy cửa bước vào, nụ cười dịu dàng nở trên môi ông. Mạc Thiệu Khiêm đút tay vào túi áo, nhẹ giọng trả lời ông… 
_ Xin lỗi chú! Cháu không có ý định đường đột…! 
_ Không sao! Tình cảm của cháu dành cho Lan Anh, không chỉ có ta, mà tất cả mọi người đều biết mà! Chẳng qua chỉ tại con bé số phận quá nghiệt ngã…Còn nhỏ ta và mẹ nó đã chia tay. Con bé xinh đẹp mà ít cười, lúc nào cũng u buồn phảng phất…Chỉ từ ngày có cháu, con bé mới vui vẻ trở lại, cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn…Nào ngờ…! 
Bàn tay của Mạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580324/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.