Dung Âm có cố gắng cũng chẳng nén được tiếng thở dài….Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm, cô đều bất giác thở dài như một thói quen.
Mai Hương nhìn thấy Thiệu Khiêm thì chẳng khác gì nịnh thần gặp được chủ vương, lập tức sấn tới chỗ anh mà thao thao bất tuyệt.
Trưng ra bộ mặt đáng thương tới mức hoa ghen liễu hờn, Mai Hương bám lấy tay anh, ánh mắt vừa đáng thương lại vừa như hờn trách, giọng nói điệu đàng vang lên, cố tỏ ra dễ thương mà lại khiến Dung Âm rùng cả mình.
_ Anh Thiệu Khiêm! Anh nhìn xem! Người đàn bà đó thật hung dữ! Chị ta không những làm đổ hết đồ lễ của chị Lan Anh xuống đất, còn giơ tay tát em nữa! Anh xem! Mặt em bị đánh đỏ hết lên rồi!
Mai Hương nũng nịu kéo áo Mạc Thiệu Khiêm, trưng ra gương mặt trắng nõn còn in hằn năm dấu tay đỏ ửng của cô. Mạc Thiệu Khiêm quay đầu chăm chú nhìn lên cái má đỏ ửng của Mai Hương, được thể cô ta càng hào hứng kể lể.
_ Cha em nói em qua đây thăm anh! Tiện chuyển lời mời anh cuối tuần này qua nhà cha gặp! Em dùng chìa khóa anh đưa cho cha để mở cửa vào nhà. Cũng tiện xem xem cô ta hầu hạ anh có tốt không? Nào ngờ cô ta về thấy em liền nổi khùng lên, nói em tự tiên xâm phạm gia cư bất hợp pháp, rồi ném hết đồ lễ xuống đất, còn giơ tay tát em!
Mặc kệ cho Mai Hương đang ra sức đặt điều, hắt nguyên một chậu nước bẩn vào cô. Dung Âm một câu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580318/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.