🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch Dương lặng người ngồi một lúc lâu, mãi đến khi thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh, hắn mới chịu cất bước về phòng.

Cánh cửa gỗ quen thuộc vẫn như rất nhiều lần trước đó chỉ cần vặn nhẹ chỗ tay cầm là chậm rãi mở ra. Duy chỉ có không gian bên trong là chẳng còn hơi ẩm.

Dịch Dương nhìn một mảng đen ngòm trước mặt, chuẩn xác tìm đến chỗ công tắc đèn mà mò mẫm bật lên. Bóng tối bị xua đi, ánh sáng liền trở lại, thế nhưng lạnh lẽo vẫn cứ hoàn lạnh lẽo. Hắn quan sát bốn bức tường được sơn màu nâu trầm quạnh quẽ, tầm mắt thoáng dừng trên chiếc giường ngủ trống trơn.

Quanh đi quẩn lại khắp các ngỏ ngách trong căn phòng rộng gần trăm mét vuông, ngoại trừ những vật dụng vô tri vô giác ra thì chỉ còn lại lẻ loi một mình hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên sau ngày Doãn Thiên rời đi hắn cảm nhận rõ nét nhất sự trơ trọi và cô đơn khi đầu óc vẫn còn đang thanh tĩnh. Không có hơi men, hắn chẳng còn cách nào khác ngoại trừ nhìn thẳng vào nội tâm đang vỡ vụn hoang vu của chính mình.

Dịch Dương chậm chạp đến gần tủ quần áo, hai tuần nay ở bệnh viện sinh hoạt cá nhân của hắn có phần tùy tiện qua loa. Tạm thời hắn muốn đi tắm rửa sạch sẽ để giảm bớt ưu phiền.

Tủ quần áo vừa mở, nội thất bên trong liền trực tiếp phơi bày, quần áo được chia thành hai ngăn riêng biệt. Phần treo bên phải là đồ của hắn còn bên trái là của Doãn Thiên. Riêng hộc tủ phía dưới dùng để đựng nội y và những thứ phụ kiện khác nhau như thắt lưng, cà vạt.

Dịch Dương nhìn những chiếc quần lót đầy đủ màu sắc nằm ở bên trái lại nhìn sang trọn bộp màu đen nằm ở bên phải, bất giác lại cười một cách ngốc nghếch ngây ngô. Ngày ấy, Doãn Thiên mới ra tù đã bị bắt về đây, quần áo, tư trang của anh vốn vĩ không nhiều. Ban đầu hắn chỉ tính mang anh về để trút hận nên mấy chuyện cá nhân này hắn chẳng chút để tâm. Về sau khi đã yêu rồi thì đến cái quần lót của anh cũng là do hắn chọn.

Dịch Dương nhớ khi ấy Doãn Thiên vừa nhìn thấy cả chục chiếc Calvin Klein đủ màu xanh, đỏ, trắng, đen, mà hắn mua về đã mang theo vẻ mặt vi diệu gì. Anh lúc đó vừa thẹn vừa tức, liên tục mắng hắn biến thái, lưu manh.

Ấy thế nhưng cuối cùng anh cũng chịu mặc. Đặc biệt là mỗi lần hắn giúp anh tắm rửa, anh đều mang theo vẻ mặt ngượng ngùng mà cúi thấp đầu không dám nhìn lung tung.

Dịch Dương cười, cười thật ngốc, cũng cười thật khổ sở, thương tâm. Hắn lại nhớ anh rồi, nhớ một người đã nhẫn tâm rời xa hắn.

Bàn tay thon dài gân guốc chần chừ một hồi lâu giữa không trung, rốt cuộc vẫn dừng lại trước một bộ đồ ngủ có thiết kế giản đơn nằm ở trong ngăn tủ bên trái.

Hắn cầm lấy quần áo của Doãn Thiên, nâng niu mà ôm chặt vào lòng, tham luyến cọ cọ, hít lấy hít để chút hương thơm còn sót lại trên từng tấc vải thô.



Đã rất nhạt rồi...nhạt đến mức dường như tan biến hết. Thế nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ, đã quá đủ cho một kẻ đợi chờ trong đau thương, vô vọng.

Dịch Dương cẩn thận đặt bộ đồ ngủ kia về lại vị trí cũ, hắn tùy ý chọn cho mình một bộ pyjama mặc nhà rồi đi vào phòng tắm.

Dịch Dương đến trước gương, thành thục dùng chiếc máy cạo râu để dọn dẹp phần cắm đã sần sùi lổm chổm. Ngày mai hắn sẽ trở lại công ty, hắn không muốn bộ dạng của mình trông quá ư thảm hại. Nói gì thì nói, hắn cũng là chủ tịch dẫn dắt Thiên Ưng, vẻ ngoài không thể lôi thôi nhếch nhác.

Đặt máy cạo râu lên kệ tủ, tầm mắt của Dịch Dương thoáng dừng lại tại một góc của bồn rửa tay. Nơi đó có đặt hai chiếc cốc dùng để súc miệng và hai chiếc bàn chải đánh răng đang thân thiết chụm đầu. Hắn lại nhìn nhìn thêm một chút, ở chỗ móc treo đồ là nguyên cặp khăn tắm có họa tiết giống nhau. Tất cả những thứ đó điều là minh chứng cho sự tồn tại của người kia trong cuộc đời của hắn. Cũng là những nhát dao bén nhọn lạnh lẽo từng chút từng chút cứa thẳng vào tim gan. Khiến cho bản thân hắn thời thời khắc khắc đều nhớ đến Doãn Thiên, cũng thời thời khắc khắc nhớ rõ người kia đã không còn ở cạnh.

Dịch Dương nhằm chặt mắt, cảm giác nóng rát cay xè quen thuộc nơi giác mạc lại lần nữa trào lên. Rốt cuộc nước mắt vẫn không kiềm chế được mà chậm rãi lăn dài.

Hắn dứt khoát đưa tay bật mở vòi sen, một dòng nước lạnh mạnh mẽ tuôn trên da thịt màu mật ong rắn rỏi, rửa trôi hết tất thảy những chuyện buồn.

Bước ra khỏi phòng tắm, Dịch Dương mang theo mái tóc vẫn còn đang ướt đẫm đi vội đến ban công. Hắn ấn mở điện thoại, nhấn nút gọi vào một dãy số thân quen.

Đầu giây bên kia rất nhanh liền bắt máy.

"Dịch tổng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Giọng Tạ Lâm trầm ổn truyền sang.

"Ừm." Dịch Dương khàn khàn đáp.

"Tôi hỏi anh, người bên phía cảnh sát đã lâu như vậy rồi...có tin tức gì không? Cho dù là tin dữ. Ít nhất tôi cũng phải nhìn thấy xác."



"Suốt mấy tuần qua tôi cũng đã tìm cách dò hỏi, nhưng tin tức thu về cũng chỉ là..." Y có chút ngập ngừng khó nói.

"Chỉ là anh đã sớm đoán được rồi thôi."

"Nói rõ hơn đi." Hắn trầm giọng phân phó.

Tạ Lâm khe khẽ thở dài.

"Mấy hôm trước, có người đến cục cảnh sát cung cấp thông tin. Người đó bảo, chiếc xe gặp tai nạn ở con đường ven biển thành phố Y là xe của anh ta bị mất trộm. Sau một hồi điều tra cảnh sát liền xác nhận. Còn người rơi xuống biển mất tích, khả năng cao chính là tên đạo chích. Hiện tại phía cảnh sát đã ngừng việc tìm kiếm thi thể nạn nhân, vụ tai nạn cũng cứ thế mà giải quyết êm đẹp." Nói đến đây, y thoáng ngừng một chút, đợi xem phản ứng của Dịch Dương, thấy hắn vẫn im lặng, mới từ từ nói tiếp.

"Chuyện bên phía cảnh sát giải quyết chẳng qua cũng chỉ là đưa ra một cái kết trong màn kịch này thôi. Dịch tổng, anh đã sớm biết rồi còn gì...vụ tai nạn đó là cha anh sắp xếp, nạn nhân chính là Hàn Doãn Thiên, còn tình tiết mà cảnh sát nhận định chẳng qua cũng chỉ là kịch bản do cha anh viết sẵn. Tôi dám chắc cái người đến nhận xe cũng là thuộc hạ của cha anh"

"Tôi biết." Dịch Dương ngắn gọn đáp.

"Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy xác của Doãn Thiên. Tôi không tin là em ấy mất."

"Dịch tổng.." Tạ Lâm muốn khuyên ngăn nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã nghe thấy giọng nói trầm ổn vang lên từ điện thoại.

"Tạ Lâm! Anh đừng giết chết chút hi vọng cuối cùng của tôi. Cứ coi như là tôi đang tạo ra cho mình một cái cớ để tiếp tục hít thở đi. Mà cái cớ đó chính là tin tưởng rằng Doãn Thiên còn sống."

Y nghe hắn nói vậy, thiên ngôn vạn ngữ, lời đến bên môi, rốt cuộc cũng chỉ hóa thành tiếng thở dài thườn thượt.

"Ngày mai anh giúp tôi tìm một nhóm thám tử tư đáng tin cậy. Tôi muốn bọn họ đi dò xét xung quanh khu vực đã xảy ra tai nạn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.