Hai giờ sáng, khi mà bóng tối đã hoàn toàn nhấn chìm đi nhịp sống tấp nập hối hả của ngày dài, thì đâu đó trên tuyến đường ven biển dẫn đến thành phố Y lại xuất hiện bóng dáng của một chiếc siêu xe đang lao đi với vận tốc chóng mặt chạm mốc 160km/h.
Tạ Lâm hồn vía lên mây, chỉ biết dùng hết sức lực nắm chặt lấy tay vịn trên nóc ô tô, không ngừng nhìn về phía Triệu Trí Ân bằng vẻ mặt trân trối. Có lẽ, quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời này của y chính là... đã quá xem thường máu điên tiềm ẩn trong người Dịch Dương, để rồi dại dột giao cái mạng nhỏ này ra cho hắn.
Hơn sáu tiếng đồng hồ trôi qua, trong suốt quãng đường di chuyển dài đằng đẵng, Dịch Dương chưa một lần cho xe dừng lại để bọn họ có được chút thời gian nghỉ ngơi hay đi kiếm gì đó ăn lót dạ. Đã vậy cái cảm giác cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc khiến Tạ Lâm không khỏi hãi hùng. Kể từ khi nổ máy, vận tốc của xe chưa từng dưới 100km/h, thậm chí ở những đoạn đường vắng hắn còn tăng ga lên đến 180km/ h. Cũng may, hôm nay bọn họ không xui xẻo đến mức gặp phải cảnh sát giao thông, nếu không thì...chắc đã sớm bị dắt về đồn ngồi uống trà nói chuyện.
Trái với sắc mặt tái xanh, chẳng còn gì luyến tiếc của y, Triệu Trí Ân lại có phần bình tĩnh đến mức thản nhiên mặc dòng đời xô đẩy. Gã lẳng lặng nhìn Dịch Dương, chỉ thấy trong đôi mắt phượng hẹp dài xưa nay vẫn luôn bảo trì trầm mặc thoáng hiện lên chút hoảng loạn cùng khổ sở khốn cùng. Dáng vẻ sốt ruột đó, gã đã từng thấy qua một lần. Chính là vào cái ngày mà Diệp Mẫn Quân xảy ra tai nạn. Thật không ngờ sau nhiều năm như vậy còn có người khiến cho hắn nặng tình. Đáng tiếc thay, cái ánh mắt đó, sự lo lắng và để tâm đó, chưa một lần vì gã mà xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của người kia.
Dịch Dương cẩn thận quan sát đoạn đường ngoằn nghèo phía trước, hắn giẫm mạnh chân ga, nhẹ nhàng xoay chuyển vô lăng, chiếc Bugatti Veyron lập tức nghiêng mình một góc 45 độ, hoàn thành củ ôm cua cực kỳ đẹp mắt. Hắn không biết còn phải chạy thêm bao lâu nữa, hắn chỉ biết theo từng phút trôi qua khả năng vĩnh viễn mất đi Doãn Thiên lại nhiều hơn một phần.
Hắn hận bản thân mình tầm thường vô dụng, chẳng thể xé toạc màn đêm để tìm thấy thân ảnh quen thuộc của đối phương. Là hắn dại khờ ngu muội nên mới đẩy anh vào tình cảnh khốn cùng.
Phải chăng? Nếu hắn sớm ngày cam lòng buông bỏ thì Doãn Thiên đã sống một cuộc đời bình ổn an yên. Và phải chăng? Gặp gỡ hắn chính là nỗi bất hạnh lớn nhất trong kiếp người ngắn ngủi.
Vượt qua khúc cua quanh co uốn lượn, chiếc Bugatti Veyron lại tăng tốc lao đi giữa làn sương mù dày đặc, để lại ở phía sau là tiếng gầm rú vang trời.
Khung cảnh bên đường hệt như một thước phim sinh động bị người ta tàn nhẫn tua nhanh đến mức chẳng kịp nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Tất cả chỉ dần dần chậm lại khi phía trước xuất hiện ánh đèn nhấp nhảy đặc trưng của xe cảnh sát.
Trái tim Dịch Dương như bị người bóp chặt. Hắn thả chậm tốc độ rồi cho xe tấp vào lề đường dưới sự chỉ thị của một viên cảnh sát giao thông.
Đối phương từ từ tiến đến gần rồi gõ nhẹ lên khung cửa kính ô tô, Dịch Dương thấy thế liền nhấn nút hạ xuống.
"Xin lỗi! Phía trước đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến cho phần rào chắn bên đường bị hư hỏng nặng, hiện tại chúng tôi đang tiến hành xử lý hiện trường và trục vớt phương tiện gặp tai nạn nên đoạn dốc này không thể lưu thông phiền anh hãy quay đầu xe chuyển hướng sang con đường khác." Nói rồi viên cảnh sát kia lại tận tình hướng dẫn cho hắn một ngã rẽ khác dẫn đến nội ô, nhưng đáng tiếc thay những lời nói sau đó của anh ta hoàn toàn không lọt được vào tai hắn.
Dịch Dương hệt như kẻ mất hồn ngồi ngây đơ tại chỗ.
Đột ngột hắn kích động mở cửa xông ra ngoài.
Hắn lảo đảo chạy đến chỗ xảy ra tai nạn, đôi mắt phượng hẹp dàu hằn đầy tơ máu chăm chú nhìn từng nét vẽ nguệch ngoạc trên mặt đường rồi lại nhìn về phía rào chắn đã trống trơ lởm chởm.
Nhận thấy hắn còn muốn tiến gần vực sâu, hai viên cảnh sát giao thông đang đứng canh, vội vàng ngăn lại.
"Này anh, đây là chỗ chúng tôi đang làm việc, mời anh rời đi cho."
Dịch Dương nương theo phía âm thanh mà nghe được mà ngoái đầu nhìn về phía cảnh sát, run rẩy hỏi.
"Người bị tai nạn là nam hay nữ? Họ tên, lai lịch thế nào?"
Người đối diện có chút nghi hoặc đánh giá hắn, đang không biết có nên trả lời hay không thì bên cạnh đã xuất hiện thêm hai người nam nhân khác.
"Xin lỗi! Đã làm phiền các anh làm việc rồi." Triệu Trí Ân tỏ vẻ áy náy, cúi đầu với hai viên cảnh sát rồi quay sang nắm chặt lấy cánh tay của Dịch Dương kéo đi.
"Đừng làm loạn."
"Buông ra!" Hắn tức giận quát lớn, mạnh mẽ gạt phắt bàn tay đang giữ chặt tay mình. Điên cuồng xông tới, hung hăng nắm lấy cổ áo của một viên cảnh sát trẻ tuổi, nghiến răng gắn ra từng chữ:
"Tôi hỏi...người xảy ra tai nạn là ai?"
"Này! Tôi mong anh cư xử cho đúng mực, nếu không tôi sẽ kiện anh về tội gây cản trở người thi hành công vụ." Viên cảnh sát khó chịu nhíu mày. Cố gắng không tỏ ra yếu thế trước Dịch Dương .
"Dịch tổng, anh bình tĩnh... chưa chắc gì người bị tai nạn kia là anh Hàn." Tạ Lâm lúc này cũng đi đến khuyên ngăn. Y một bên lôi ông chủ nhà mình ra chỗ khác, một bên nháy mắt với Triệu Trí Ân để gã trông chừng cái vị tổ tông thích sử dụng bạo lực kia.
Xong xuôi y lại quay sang cười hòa nhã với viên cảnh sát vừa mới bị Dịch Dương bắt nạt.
"Thật xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh rồi. Người anh em kia của tôi chẳng qua là vì quá nôn nóng đi tìm em trai của ảnh nên mới cư xử như vậy thôi, mong anh có thể châm chước bỏ qua"
Tạ Lâm vừa tìm cách bịa chuyện để moi móc thông tin, vừa thân thiết khoác vai đối phương, tỏ ra đáng thương nói.
"Haizzz...Cái cậu em trai kia của ảnh đang tuổi nổi loạn nên cứ thường xuyên bỏ nhà đi tụ tập với mấy đứa bạn hư hỏng ở bên ngoài.
Mới hồi sáng nay thôi, hai người bọn họ cãi nhau, cậu em kia liền lái xe đi mất. Người anh em của tôi cảm thấy lo lắng nên mới chạy khắp nơi để tìm. Hỏi mấy đứa bạn thân của nó thì biết nó muốn đến thành phố Y hẹn hò bạn gái, nên chúng tôi mới đuổi theo tới đây. Điện thoại liên lạc với nó thì không được mà bây giờ đi giữa đường lại thấy có tai nạn giao thông. Anh xem ! Như vậy không sốt ruột làm sao cho được."
Viên cảnh sát nghe y giảy bày tâm sự, thái độ liền dịu xuống mấy phần.
Lúc này Tạ Lâm lại móc trong túi áo ra một sắp tiền nhỏ, len lén nhét vào túi áo của anh ta, hơi hạ thấp giọng dụ dỗ.
"Tôi biết cảnh sát các anh luôn hết lòng vì dân. Anh có thể thương tình mà cho tôi biết một chút thông tin về vụ tai nạn đã xảy ra được không? Để chúng tôi xác nhận một chút, xem có phải người thân của chúng tôi không."
Viên cảnh sát từ chối nhận số tiền mà y gửi tặng, vẻ mặt ôn hòa nói:
"Anh cầm lại đi, không cần phải như vậy đâu. Thật ra chúng tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức cách đây hai tiếng đồng hồ thôi. Nếu căn cứ theo dấu vết để lại ở xung quanh thì có lẽ là do nạn nhân tự đâm xe vào rào chắn rồi rơi xuống biển. Bây giờ trời còn quá tối nên không thể tiến hành trục vớt được, vậy nên danh tính của nạn nhân chưa thể xác định. Các anh cũng đừng suy nghĩ quá bị quan, nhiều khi chỉ là trùng hợp thôi thì sao."
"Vâng...cảm ơn anh đã nói cho tôi biết." Tạ Lâm mỉm cười vỗ vỗ vai đối phương rồi nhanh chóng đi đến chỗ Dịch Dương và Triệu Tri Ân đang chờ.
"Sao rồi, có hỏi được gì không?" Gã trầm giọng hỏi.
Y có chút bất lực lắc nhẹ đầu.
"Bọn họ nói vẫn chưa xác định được danh tính. Cả nạn nhân và xe đều rơi xuống biển rồi, hình như là do tự đâm xe, không có va quẹt gì với phương tiện khác."
Dịch Dương nghe vậy, cả người hệt như một con diều đứt dây, hắn ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy mặt, cười một cách bi ai chua chát.
"Tự đâm xe sao? Đúng hơn là bị người khác dàn dựng."
"Dịch Dương! Mày bình tĩnh đi, vẫn còn chưa xác định được người đó có phải là Hàn Doãn Thiên không mà." Triệu Trí Ân cũng khom người ngồi xuống, kiên trì khuyên nhủ.
"Ân! Mày là đang an ủi tạo hay là đang lừa tạo? Đã xác định được chưa, mày rõ hơn tạo mà." Hắn nhếch môi cười khổ, gần như đã tuyệt vọng mất rồi.
"Một khi ông ấy đã ra tay, mày nghĩ Doãn Thiên có còn cơ hội sống không? Tên thuộc hạ kia cũng nói rất rõ con đường ven biển này chính là nơi bọn chúng chọn để thủ tiêu em ấy. Là thủ tiêu đó... mày hiểu không? Mày xem...chúng ta đã chạy gần hết 2/3 tuyến đường rồi, tại đây lại xảy ra một vụ tai nạn, còn là tự đâm xe, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy. " Dịch Dương càng nói hốc mắt càng đỏ hoe ứa lệ đến cả thanh âm cũng không thể nào khắc chế được mà trở nên khàn đặc ồm ồm.
"Mày nói tao nghe ...Doãn Thiên liệu có thể sống không? Mày nói...nói cho tao biết đi...Nếu em ấy thật sự...thật sự đi rồi...vậy thì tao phải làm sao đây?"
Gã lặng nhìn vẻ mặt vặn vẹo méo mó của hắn, lại nhìn thấy vệt nước óng ánh đang trực trào nơi vành mắt phiếm hồng, rốt cuộc bao nhiêu ngôn từ tốt đẹp muốn thốt ra đều nghẹn ngào nơi cổ họng. Hắn khổ sở, gã cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Mảnh trăng non treo ảm đạm trên nền trời đen kịt rồi cũng bị ánh mặt trời rạng rỡ của hừng đông làm lui gót lu mờ. Những tia nắng đầu tiên, cuối cùng cũng xuất hiện sau đêm dài thê lương lạnh lẽo.
vừa mới tờ mờ sáng, người bên phía cảnh sát đã huy động rất nhiều tàu cứu hộ, thợ lặn và xe cần cẩu đến vị trí bờ biển bên dưới đoạn dốc để tiến hành trục vớt và tìm kiếm nạn nhân.
Dịch Dương cũng cho xe di chuyển sát theo sau.
Qua hơn bốn tiếng đồng hồ cứu hộ, phía cảnh sát rốt cuộc cũng tìm được vị trí chính xác mà nạn nhân rơi xuống, đáng tiếc chỉ tìm thấy phương tiện giao thông còn người thì vẫn bặt vô âm tín.
Dịch Dương nhìn chiếc ô tô con đã gần như bị biến dạng hoàn toàn phần đầu đang được một chiếc cần cẩu đưa lên khỏi mặt nước. Rốt cuộc thì một chút hi vọng mỏng manh còn sót lại trong lòng của hắn cũng triệt để tiêu tan.
Chiếc ô tô con kia chính là mang biển số của thành phố S, rõ ràng như vậy cũng trùng hợp đến như vậy, thì còn có gì để hắn tiếp tục chờ đợi nữa đây.
"Dịch tổng! Hay là chúng ta quay về trước. Anh đã cả đêm không ngủ rồi, cứ thế này sẽ gục ngã mất." Tạ Lâm có phần lo lắng cho sức khỏe của Dịch Dương, mà kỳ thực thì bản thân y cũng sắp trụ không nỗi vì quá mệt và đói.
"Vẫn chưa tìm thấy em ấy." Hắn bất động tại chỗ, ánh mắt mờ mịt mà bi thương nhìn về phía Biển khơi.
Sau khi cảnh sát kiểm tra chiếc ô tô con kia vẫn không hề tìm thấy được điện thoại di động hay bất kỳ loại giấy tờ tùy thân nào để xác minh danh tính cũng như liên hệ với người nhà của nạn nhân. Điều đó càng khiến cho Dịch Dương thêm phần khẳng định, người rơi xuống từ đoạn dốc kia xuống hơn một nửa khả năng chính là người hắn yêu.
"Anh yên tâm, tôi đã để lại số điện thoại cho cảnh sát rồi, khi nào bọn họ tìm được thi thể sẽ liên hệ với chúng ta...đến nhận xác" Tạ Lâm vừa nói hết câu liền phát hiện ra bầu không khí xung quanh Dịch Dương càng thêm trầm xuống. Đến sắc mặt của hắn cũng trở nên lạnh lẽo tối tăm.
"À không...ý của tôi là.." Y cuống cuồng giải thích muốn cứu vãn tình hình nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Dịch Dương đã trầm mặc quay lưng.
Hắn đi thẳng một mạch đến chỗ chiếc Bugatti Veyron đang đậu, mở cửa, ngồi vào xe rồi nhấn ga rời khỏi .Hành động nhanh nhẹn lưu loát đến mức khiến mọi người không kịp phản ứng.
Triệu Trí Ân bất lực nhìn con chiến mã ngày một xa dần rồi từ từ biển mất, đồng tử như nổi đốm lửa liếc về phía Tạ Lâm.
"Chắc Dịch tổng sẽ không tàn nhẫn đến mức bỏ lại chúng ta đâu hé." Y cố gắng nặn ra nụ cười hữu nghị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]