Lương Thừa Tuấn vừa rời khỏi thư phòng đã nhìn thấy Doãn Thiên mang theo dáng vẻ mệt mỏi nhếch nhác bước vào nhà. 
"Trời ạ! Anh gặp phải chuyện gì mà thành ra thế này?" Y lo lắng hỏi, nhanh chóng đi lấy thuốc đỏ và bông băng. 
Doãn Thiên chỉ cúi thấp đầu thở dài đầy phiền não, gương mặt càng thêm phần ủ rũ chán chường. Sau khi cởi giày ra cất vào trong ngăn tủ, anh nhoài người ngồi xuống ghế sofa. 
"Tôi xin nghỉ việc rồi." 
"Công việc ở đó không phù hợp sao?" Nói đoạn Lương Thừa Tuấn liền cẩn thận giúp anh sát khuẩn vết thương dài trên cổ. 
"Cũng không hẳn." Doãn Thiên buồn bã lắc đầu. "Tuy làm nhân viên phục vụ ở quán bar phải lăn lộn trong môi trường phức tạp nhưng hiện tại tôi mất sạch giấy tờ tùy thân, có chỗ chấp nhận thuê đã là tốt lắm rồi. Chỉ là...hôm nay tôi xui xẻo nên mới đụng phải một vài người không nên gặp mà thôi." 
Y im lặng đóng lại hộp y tế, đau đáu nhìn dáng người có phần gầy yếu đơn bạc đang thoái chí nản lòng. Đôi mắt loan dịu dàng dừng rất lâu trên mái tóc đen tuyền đã rối bời lộn xộn và vết bẩn màu đỏ nhạt lưu trên áo sơ mi. 
"Xin lỗi!" Anh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt mang theo vô vàng sự áy náy ngượng ngùng. 
"Anh đã chiếu cố tôi rất nhiều...vậy mà...ngay cả một công việc dễ dàng như vậy tôi cũng không làm được." 
"Ngốc quá! Có gì mà phải xin lỗi chứ?" Lương Thừa Tuấn thân thiết vỗ nhẹ vai Doãn Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3728601/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.