Trời cuối thu thường hay mau tối, lúc Doãn Thiên bước ra khỏi tiểu khu thì trước mắt đã là một màu đen xám xịt, thỉnh thoảng giữa không trung còn xuất hiện vài tia sét xẹt ngang như muốn chia cắt trần gian thành hai phần tách biệt. 
Anh thả chậm cuốc bộ, đi dọc theo lối nhỏ trên vỉa hè quạnh vắng, tầm mắt có chút mờ mịt mông lung nhìn dòng xe cộ đông đúc nối đuôi nhau hối hả ngược xuôi. Có người là vừa mới tan tầm đang về nhà sum họp, có người là sinh viên đã kết thúc xong giờ học đang đứng đợi chuyến xe buýt cuối cùng, cũng có người là tay trong tay dắt người yêu hẹn hò dạo phố. Chung quy mỗi người một số phận, mỗi người một cuộc đời, mỗi người một tâm trạng, cũng như mỗi người đều có một nơi để nương náu thuộc về. Duy chỉ có anh, chỉ có mỗi Hàn Doãn Thiên anh là chẳng biết phải đi đâu về đâu giữa trăm nghìn lối rẽ. Đứng giữa dòng người tấp nập đang đi đi lại lại chia thành nhiều hướng khác nhau nơi đại lộ xô bồ, bản thân anh càng thêm phần mơ hồ không rõ. 
Trần gian rộng lớn đến như vậy nay lại chẳng có nổi một chỗ để anh dựa dẫm dung thân, nhân sinh tồn tại nhiều người đến như thế ấy vậy mà chẳng cách nào tìm thấy một bóng lưng quen thuộc vững vàng. Lần nữa thử đưa mắt nhìn về phía phố xá phồn hoa, có bao nhiêu tòa cao tầng sang trọng, có bao nhiêu căn biệt thự tráng lệ huy hoàng, có bao nhiêu dãy nhà trọ lớn nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3715880/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.