Doãn Thiên ngồi một mình trong gian phòng rộng lớn, nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn được bày trí đẹp mắt trước mặt mà cảm thấy trống trải vô cùng. Trước kia, mỗi sáng Dịch Dương đều nán lại cùng anh dùng xong bữa rồi mới đến công ty. Hắn luôn lắm lời bảo anh phải ăn hết những món ngon đầy dinh dưỡng, lắm lời bảo anh phải uống hết một ly sữa tươi, lắm lời căn dặn anh nhai nuốt từ từ kẻo bị mắc nghẹn. Nếu trên bàn ăn là món cá hắn sẽ kiên nhẫn ngồi bên cạnh bóc xương ra cho anh, nếu lắ món tôm hắn sẽ ân cần lột sạch vỏ. Phần nào được chế biến hấp dẫn nhất, hắn đều cẩn thận gắp vào bát của anh, lưu tâm đến những gì anh thích, hạn chế hết các thứ anh ghét. Khi ấy anh từng thấy hắn rất phiền, nhưng hiện tại khi không có người cùng anh trò chuyện, sơn hào hải vị cũng trở nên nhạt nhẽo vô cùng. 
Qua loa bỏ vài thứ vào bụng, Doãn Thiên có chút sa sút tinh thần nhìn dãy bậc thang dài ngoằn dẫn đến tầng hai. 
Đắn đo nghĩ ngợi trong chốc lát, anh lại chẳng muốn quay trở về phòng. 
Xuống lầu, Doãn Thiên nặng nề lê bước đi ra phía vườn hoa ngắm cảnh. 
Ở xa xa chú Trương đang cặm cụi chăm bón đám trúc kiểng thì nhìn thấy anh thơ thẫn như một kẻ mất hồn. Ông lập tức phủi tay đứng dậy, lo lắng tiến đến hỏi. 
"Cậu có cần gì không?" 
Thấy đối phương vì mình mà lỡ việc, Doãn Thiên có chút xấu hổ gãi gãi đầu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3715844/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.