Khoảng 30 phút sau, chiếc Lamborghini Aventador S màu xanh dương nhanh chóng dừng lại trước cổng lớn
Crazy. Tạ Lâm nhanh chóng bước xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong tìm kiếm. Y chỉ vừa đảo mắt liền bắt gặp bóng dáng thân quen đang nằm gục tại quầy.
Tạ Lâm vội vàng tiến đến, gật đầu một cái với Diệp Khiêm coi như chào hỏi rồi vươn tay lay nhẹ bã vai người trước mặt.
"Giám đốc Triệu.Triệu Trí Ân!" Y gọi hai, ba tiếng mà chỉ thấy đối phương ậm ậm ừ ừ, mi mắt vẫn lười biếng nhắm chặt chẳng chịu mở ra thì thở dài bất lực.
"Đừng kêu nữa, không tỉnh nổi đâu. Anh tốt nhất là khiêng anh ta về đi. Để đây không khéo lại bị kẻ khác khiêng đi mất." Diệp Khiêm ưu nhã bắt chéo chân, chễm chệ ngồi trên ghế, vẫn giữ nguyên điệu bộ bỡn cợt quan sát chuyện vui.
Tạ Lâm nghe câu nói nửa thật nửa đùa kia của cậu thì có phần nhíu mày khó xử. Y chăm chú ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng đang thiêm thiếp ngủ say rồi lại liếc sang dáng vẻ thờ ơ biểu lộ rõ ý tứ "tôi không liên quan, tôi không biết gì" mà bấm bụng nói tiếng cảm ơn rồi ôm người rời khỏi.
Cẩn thận đem Triệu Trí Ân nhét vào hàng ghế phụ, Tạ Lâm chu đáo cởi xuống áo bành tô khoác ngoài phủ lên khối thân thể đơn bạc đáng thương kia. Y đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc cũng chỉ đành nhấn mạnh chân ga, lái xe về thẳng căn hộ mình đang sống.
Nơi Tạ Lâm ở là một khu chung cư tầm trung, cách Thiên Ứng chỉ có vài con phố. Y sinh hoạt đúng chuẩn cẩu độc thân nên việc chứa thêm người nán lại ngủ qua đêm cũng xem như thoải mái. Chứ với tình cảnh này của gã, Tạ Lâm chắng thế nào hỏi ra được địa chỉ hay đem đối phương ném vào trong khách sạn sống chết mặc bay. Thế nên y vẫn là tha người về tổ rồi từ từ tính tiếp.
Chiếc Lamborghini vừa đổ lại garage, Tạ Lâm còn chưa kịp phản ứng thì cửa sau xe đã mở. Triệu Trí Ân loạng choạng lao xuống, chạy nhanh đến chỗ bụi cây không ngừng nôn mửa. Thấy vậy, y vội vàng lấy từ trong xe ra một chai nước suối đưa cho gã súc miệng. Đợi đến khi đối phương lồm cồm đứng dậy thì vững vàng thuận thế bế thẳng lên lầu. (3)
Vào nhà, Tạ Lâm liền đặt người ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì nhanh chóng đi pha thuốc giải rượu. Vì tính chất công việc phải thường xuyên dự tiệc cùng đối tác nên lúc nào y cũng chuẩn bị sẵn bí kíp phòng hờ.
Triệu Trí Ân mơ màng mở mắt, nhìn cái ly trên tay Tạ Lâm rồi lại nhìn đến gương mặt ôn nhu cực kỳ quen thuộc, nhất thời không rõ thực hư. Người trước mặt gã là ai? Sao lại có tận ba, bốn Tạ Lâm đang nghiêng nghiêng ngả ngả.
"Trợ lý Tạ?" Gã ngờ vực gọi.
"Ừm...Giám đốc Triệu, anh uống cái này đi." Vừa nói, y vừa đưa ly thuốc lên môi của đối phương, ép người nuốt xuống.
Triệu Trí Ân lại kịch liệt lắc đầu, dùng sức đẩy ra, nhăn nhó hỏi.
"Cái đó là cái gì?"
"Thuốc giải rượu... Anh uống đi."
"Không..Không uống. "Gã ấm ức trề môi, quay mặt sang chỗ khác.
Tạ Lâm nhìn gã phụng phịu thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Y nhích lại gần hơn một chút, lần nữa đưa thuốc đến bên môi, kiên trì dụ dỗ.
"Uống cái này, ngày mai tỉnh lại sẽ không thấy đau đầu."
"Không uống." Đôi mắt ưng nhập nhèm hơi nước trông cực kỳ yếu ớt, tủi thân.
"Thuốc đắng."
"Hả?" Tạ Lâm chết đứng cứng đờ, có chút phản ứng không kịp trước tình huống hiện tại. Người ngồi đối diện y là
Triệu Trí Ân? Thật khó lòng tin tưởng thì ra Giám đốc Triệu lãnh đạm ít nói, cao ngạo khó gần khi say rượu lại trở thành bộ dạng ngốc ngốc, đáng yêu như thế này. Y cố nén xúc động muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, hạ thấp giọng nói:
"Cái này không đắng. Anh uống thử một ngụm xem."
Gã liếc nhìn chiếc ly thủy tinh trên tay Tạ Lâm, đắn đo một lúc mới chịu hé miệng ra nếm thử.
Dùng xong thuốc giải rượu, Triệu Trí Ân lại ngồi im như tượng, thấy gã cứ đau đáu nhìn mình, y liền tiến lên sờ sờ trán.
"Đâu có nóng?" Tạ Lâm lẩm bẩm.
"Này...Giám đốc Triệu!" Y lên tiếng gọi thử.
"Ừm." Gã ngoan ngoãn đáp.
"Anh có thấy khó chịu ở đâu không?" Tạ Lâm quan tâm hỏi.
Triệu Trí Ân gật đầu, thành thật nói:
"Tôi muốn tắm."
Lúc này y mới để ý đến chiếc áo đã dính bẩn, nhăn nheo. Biết đối phương là người mắc bệnh sạch sẽ liền lên tiếng đề nghị.
"Được rồi...theo tôi."
Thấy bộ dạng của gã vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh, Tạ Lâm chỉ đành bước vào trong phòng tắm giúp bật mở vòi sen.
Lúc xoay người lại, y định nói "Anh tắm trước đi, tôi ra ngoài trước" thì bị một màng kinh thiên động địa làm cho ngậm mồm nín bặt, chẳng thốt nổi nên nên câu.
Không biết từ khi nào Triệu Trí Ân đã cởi sạch quần áo trên người, toàn thân xích loã, da thịt trắng nõn đang đứng trước mặt y. (1
Trái tim của Tạ Lâm nảy lên thình thịch, đập mạnh tới mức như muốn vỡ tung, ánh mắt nhất thời bị cơ thể thon dài hoàn mỹ kia thu hút. Trong vô thức y đưa tay quệt mũi, cũng may...không có chảy máu cam.
Đối phương lại rất vô tư mà đi đến chỗ vòi nước, hoàn toàn chẳng để tâm đến sự tồn tại của Tạ Lâm .
Thoáng thấy mình có phần thất thố, y nhanh chóng định thần, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói tiếng xin lỗi rồi ba chân bốn cằng chạy vọt ra ngoài.
Đứng giữa phòng khách, Tạ Lâm có chút ngẩn ngơ đưa tay lên vùng ngực đang phập phồng lên xuống. Hai mươi bảy năm qua, y vững vàng đi trên một con đường thẳng tấp, nay lại vì nhìn thấy cơ thể của người kia mà bỗng muốn rẽ ngang. Đúng là trên đời này không có ai thẳng 100%.
Tạ Lâm dùng tay vỗ vỗ hai bên má của mình cho tỉnh táo rồi đi thẳng xuống bếp nốc một ly nước lạnh để làm diu cổ nhiệt khí đang ngùn ngụt trong người.
Y còn định rót tiếp cho mình thêm cốc nữa thì chợt nghe thấy tiếng Triệu Trí Ân khàn khàn truyền tới.
"Tôi không có quần áo."
Nhìn thấy gã chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm ngang hông đang đứng ở trước cửa phòng bếp thúc gục, Tạ Lâm mới sực nhớ ra vẫn chưa chuẩn bị đồ.
"O...ngại quá, tôi quên mất." Vừa nói y vừa bước nhanh qua người gã đi vào phòng.
Triệu Trí Ân cũng chậm rãi theo sát phía sau.
Tạ Lâm nhìn sơ qua tủ quần áo của mình, chọn bừa một bộ đồ ngủ thông thường rồi ném qua.
"Anh mặc tạm đi."
Gã cẩn thận nhận lấy, ngắm nghía hồi lâu rồi bình thản hỏi.
"Quần lót đâu?"
Y lần nữa đơ người, vội vàng mở ngăn cuối cùng ra, chọn bừa một chiếc underwear vẫn còn nguyên nhãn dán dâng lên cho con ma men nhà họ Triệu.
"Cái này tôi mới mua. vẫn chưa mặc...anh cứ yên tâm."
Đối phương im lặng không nói gì, nhận lấy chiếc underwear trên tay Tạ Lâm rồi rất điểm nhiên mà ở trước mặt y diễn lại một màng...chọc mù thị giác.
Mặc quần áo xong, Triệu Trí Ân bắt đầu đứng ngây ra nhìn Tạ Lâm, nhỏ giọng lí nhí:
"Tôi muốn ngủ."
"Được rồi...mời đại ca đi theo em." Y kiên nhẫn dẫn gã đến căn phòng bên cạnh. Cười cười dụ dỗ.
"Đây là phòng dành cho khách, tối nay anh ngủ tạm ở đây đi."
Triệu Trí Ân mím môi, lằng lặng quan sát cách bày trí trong phòng. Thấy gã không có ý kiến, Tạ Lâm liền bỏ lại một câu "Ngủ ngon" rồi thong thả chuồn nhanh.
Nào ngờ y chỉ mới nhấc chân, phía sau liền có thêm một cái đuôi lẽo đẽo.
"Giám đốc Triệu...anh còn có chuyện gì sao?"
Triệu Trí Ân xụ mặt, Tạ Lâm thở dài.
"Nếu không có gì thì anh mau ngủ đi."
Dứt lời y cũng không thèm để ý đến gã mà trực tiếp tiến thẳng vào phòng mình lảng tránh.
Có ngờ đâu, Tạ Lâm vừa khép mắt, cửa lớn đã bị người len lén mở ra, một cái đầu tổ quạ chầm chậm thập thò.
Y thực sự là sức tàn lực kiệt rồi. Hiện tại cũng hơn ba giờ sáng, ai rảnh đâu mà chơi đùa với con ma men kỳ quặc
Triệu Trí Ân.
Đối phương nhận thấy người trên giường nằm im không nhúc nhích, bèn bẽn lẻn bước lại gần rồi chậm rãi trèo lên.
Tạ Lâm từ đầu đến cuối đều biết rõ hành động mập mờ bất chính của gã nhưng vẫn cương quyết nhắm chặt mắt làm thinh.
Ấy vậy mà Triệu Trí Ân lại ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực y cọ cọ, chỉ lộ ra mỗi mái tóc đen huyền cùng một bên sườn mặt thanh cao. Biết gã đã dần dần say giấc, y khẽ nghiêng người ngắm kỹ từng đường nét ôn nhu.
Không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, Tạ Lâm lại cúi đầu hôn xuống bờ môi mỏng xinh xinh, rồi bất giác cười khờ như mới vừa té giếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]