Chiều tà tắt nắng, Dịch Dương để Doãn Thiên ngồi yên trên xe lăn rồi chậm rãi đẩy anh đi dạo ven bờ biển. Tuy tình hình sức khỏe của đối phương đã cải thiện và ổn định hơn trước rất nhiều thế nhưng đôi chân dài thon thả kia vẫn còn hoạt động yếu. Hắn sợ anh đi bộ lâu sẽ mỏi nên tận tình chu đáo mà chuẩn bị sẵn phương tiện giúp anh di chuyển một cách nhẹ nhàng thoải mái
hơn.
Hiện tại, Dịch Dương cực kỳ thích cùng với Doãn Thiên tận hưởng những giây phút bình yên, dung dị như thế này. Anh ở ngay trong tầm mắt hắn, mọi cử chỉ hành vi đều diễn ra dưới sự quan sát chăm nom của hắn. Cả hai một trước một sau, nhìn về một hướng, từng khoảnh khắc trôi qua đều tốt đẹp như lạc bước chốn thiên đường.
"Dịch Dương...Tôi...Tôi khát." Người trước mặt khẽ khàng gọi nhỏ, đôi mắt hạc tròn xoe lúng liếng quay về sau nhìn hắn.
"Được rồi...em ở đây đợi anh. Anh chạy đi mua nước." Dịch Dương cưng chiều hôn lên làn tóc rối, rồi mỉm cười nhanh nhảu rời đi.
Lúc sau hắn quay lại, trên tay cầm theo hai quả dừa tươi đã được gọt sạch vỏ, vui vẻ chạy đến chỗ Doãn Thiên. Nào ngờ, lúc hắn về tới nơi thì vị trí ban đầu chỉ còn mỗi chiếc xe lăn nằm trơ trọi trên bãi cát. Dịch Dương đưa ánh mắt sợ hãi tột độ tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy hình bóng quen thuộc đâu. Trái tim hắn như bị một bàn tay vô tình bóp chặt, đau đến mức tưởng chừng như không thể hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3647445/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.